Tống Đình Bạch lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm như vừa: “Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí.”
“Tống Nguyễn là người của tôi, tôi cứu cô ấy là chuyện đương nhiên.”
Tống Nguyễn có cảm giác như chính mình đang mơ một giấc mơ dài, trong mơ, cô không ngừng chết đi rồi sống lại, cứ thế mà lặp đi lặp lại, giống như bị mắc kẹt ở trong trại mồ côi kia.
Mãi cho đến một ngày, một người đàn ông mặc đồ trắng bạch khom người đứng ở trước mặt cô.
Người đàn ông áo trắng tóc đen, không dính bụi trần.
Mỉm cười nhìn cô, lúc hắn hỏi cô có muốn đi theo hắn hay không, Tống Nguyễn có cảm giác, dường như cô đã quen biết người này đã lâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play