Tốc
độ nhanh đến kinh ngạc.
Tống
Nguyễn muốn tránh cũng không thể tránh, con mèo nhỏ nhảy lên ngực cô, cọ vào đầu
cô: "Meo meo..."
Lớp
lông mèo xù xù đảo qua đảo lại cằm cô, Tống Nguyễn kéo con mèo ra, nhìn miếng đệm
đã bẩn của cô, bất lực từ trên giường bò xuống.
“Rửa
chân đi.” Giống như một bà mẹ già chu đáo, cô tắm rửa và lau khô cho nó.
Sau
đó cô mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi ngủ.
Trước
khi đi ngủ, cô kiểm tra điện thoại một chút, muốn xem đồ ăn ngon nhưng lại thấy
trên mạng toàn đăng về chuyện tình cảm của Diệp Liên Y.
Bạn
gái của Diệp Liên Y đánh người!
Bạn
gái của Diệp Liên Y bắt người ta phải quỳ xuống!
Đó
là tin tức về anh ba, Tống Nguyễn nhấp vào xem, càng xem cô ấy càng cảm thấy rằng
người mà bọn họ đang nói đến là cô, tiếp đó cô đã nhấp vào trang cá nhân của Diệp
Liên Y.
Thấy
một loạt hình ảnh do Diệp Liên Y đăng.
Xác
nhận, người bạn gái gây sốt trên mạng chính là cô.
Còn
có người đăng ảnh cô cùng Diệp Liên Y xem phim, bất quá người đó còn giữ chừng
mực không đăng ảnh chính diện của cô.
Miêu
tả còn khá ngọt ngào.
Tống
Nguyễn tựa hồ không có cảm giác gì, nhưng người đàn ông ở xa thì không có như vậy
.
Sau
một ngày mệt mỏi, Tiêu Phùng Thanh nhìn thấy tin tức trên mạng lập tức vui vẻ,
liền lấy điện thoại di động đi tìm Phó Hoài Bắc.
Khi
Phó Hoài Bắc nhìn thấy bức ảnh do Diệp Liên Y đăng, đôi mắt đen nhánh xẹt qua một
tia dữ dội.
Tiêu
Phùng Thanh còn không biết sống chết mà nói: "Có cư dân mạng bắt gặp hai
người họ đi xem phim cùng nhau, nhìn thật ngọt ngào làm sao."
Phó
Hoài Bắc đảo mắt xem.
"Anh
ấy mua coca và bỏng ngô cho bạn gái, thêm cả cốc dành cho cặp đôi nữa, thật ngọt
ngào, bạn gái của anh ấy rất xinh đẹp, hai người họ có tướng phu thê."
Ngoài
ra trong bài đăng này, còn có vô số những bình luận chanh chua.
"Cái
gì mà tướng phu thê, anh ấy rõ ràng chỉ yêu tôi."
"Người
thì xấu xí, còn không biết xấu hổ dụ dỗ anh ấy."
...
Phó
Hoài Bắc một chút cũng không cảm thấy ngọt ngào, thậm chí miệng còn hơi chua.
A,
tướng phu thê!
Họ
rõ ràng là anh em ruột.
Trong
lòng anh biết rõ ràng nhưng vẫn nghẹn ở cổ họng.
Ném
lại điện thoại cho Tiêu Phùng Thanh: "Cậu huấn luyện xong chưa?"
Tiêu
Phùng Thanh nhìn đồng hồ: "Hoài ca, hiện tại là bốn giờ sáng rồi."
Phó
Hoài Bắc mặt không thay đổi: "Đi thổi còi, khẩn trương tập hợp."
Tiêu
Phùng Thanh... Trong lòng âm thầm thắp nến cho các học sinh của học viện Võ Thuật
ở Thượng Hải.
Bất
quá hai ngày, Đường Tâm Di gần như kiệt sức, khuôn mặt bị lột da vì nắng nóng,
tay run run không cầm nổi điện thoại.
Thật
vất vả mới có thể lấy lại điện thoại, việc đầu tiên cô ta làm là lướt qua tin tức
về Tống Nguyễn, trên mạng tung tin Tống Nguyễn đánh người, chính cô là người bắt
người ta quỳ xuống.
Những
tài liệu đó là do cô ta điều tra, không ngờ lại có thể dùng tới, mặc dù cô ta
không biết tại sao Tống Nguyễn lại dây dưa với Diệp Liên Y, nhưng điều này lại
giống như ý muốn của cô ta.
Khi
Tống Nguyễn bị người hâm mộ của Diệp Liên Y tiết lộ, Đường Tâm Di liền xem một
chút.
Thấy
Diệp Liên Y liên tiếp đăng mười mấy bài đính chính tin tức, cô ta liền bấm vào
xem nội dung.
Đường
Tâm Di sững sờ, rồi nhìn vào phần bình luận.
"Mặc
dù tôi là một fan hâm mộ của Diệp ca, nhưng tôi cảm thấy đau lòng thay cho cô ấy."
"Tôi
cũng từng trải qua việc bị hiểu lầm thế này, cảm thấy rất đồng cảm, Diệp ca nhất
định phải đối xử tốt với em gái."
.....
Những
bình luận ở hàng đầu tiên tất cả đều cảm thấy đau lòng thay cho Tống Nguyễn.
Những
người nói điều không tốt đều bị Diệp Liên Y xóa hết.
Điều
này hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng, Diệp Liên Y sẽ nhận ra bộ mặt
thật của Tống Nguyễn, rồi chia tay, Tống Nguyễn sẽ bị phơi bày trên mạng, nhưng
sự thật hoàn toàn khác, cơ thể cô ta cứng đờ.
Rốt
cuộc là sai ở chỗ nào?
Đường
Tâm Di cả đêm không ngủ, cô ta chưa kịp định thần thì một hồi còi dồn dập vang
lên.
Tập
hợp khẩn cấp!
Trại
huấn luyện này quá ma quỷ, Đường Tâm Di vội vàng bò dậy khỏi lều trại, đột
nhiên đầu óc choáng váng làm cô ta ngã quỵ xuống đất.
--
Tống
Nguyễn không biết gì về tất cả những chuyện này.
Sáng
sớm thức dậy, cô chợt nhìn thấy thông báo trên điện thoại của mình, một dãy số,
không ghi chú, nhưng trong lòng cô đã ghi nhớ dãy số đó rồi.
"Khi
nào trở về?"
Chỉ
có mấy chữ đơn giản, Tống Nguyễn ôm đầu nghĩ, người đàn ông ở hoang địa còn
mang đồ ăn cho cô, khi cô trở về có lẽ nên mang cái gì đó về cho anh?
Nghĩ
nghĩ, cô đứng dậy lục lọi đồ ăn vặt trong mà Hoắc gia đã chuẩn bị cho cô, mọi
thứ đều được lựa chọn kỹ càng, chất đầy một cái rương hành lý rồi mới xuống lầu.
Diệp
Liên Y mơ mơ màng màng, mái tóc phấn vừa mới ngủ dậy trông rất bù xù, nhìn thấy
Tống Nguyễn liền vươn tay: “Em gái, ôm anh một cái đi.”
Tống
Nguyễn lùi lại phía sau nửa bước.
Diệp
Liên Y che đi trái tim bị tổn thương: “Em lùi nửa bước là nghiêm túc sao…”
Tống
Nguyễn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp
Liên Y nhìn vẻ mặt của cô: "Công chúa nhỏ của anh, sao em lại đáng yêu như
vậy."
Vừa
nói, anh vừa đi nhéo mặt Tống Nguyễn, nhưng Tống Nguyễn lại trực tiếp nắm cổ
tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt: "Đi xuống lầu."
--
Khi
Diệp Mẫn Nhàn nhìn thấy hai người họ đùa giỡn nhau, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ
ra một nụ cười tươi.
Hoắc
Tu Tề cau mày.
Hoắc
Quán Nam đối với những người khác trong nhà đều là bộ dạng nghiêm túc, vừa nhìn
thấy vợ và con gái, liền tươi cười nói: “Nào, Nguyễn Nguyễn, lại thử xem có hợp
khẩu vị không? Lát nữa chúng ta đến nhà bà nội nhé.”
"Con
ăn cái gì cũng được." Ăn món nào cũng rất ngon.
Đầu
bếp của Hoắc gia nấu rất ngon, một mình Tống Nguyễn có sức ăn lớn hơn hai người
Hoắc Tu Tề và Diệp Liên Y cộng lại.
Hoắc
gia cũng không trách cứ gì, con gái muốn ăn bao nhiêu tùy thích, dù sao Hoắc
gia cũng không thiếu một miếng cơm.
Yến
tiệc được tổ chức tại ngôi nhà cũ của Hoắc gia.
Sân
nhà rất rộng, từ những tòa lầu lớn đến những bồn hoa nhỏ, tất cả đều tinh xảo,
cả sân vườn bừng sáng như ban ngày, thỉnh thoảng có người xuống xe.
Hoắc
gia là một đại gia tộc.
Cho
dù là yến tiệc gia tộc, nhưng kinh ngạc lại có rất nhiều người, Tống Nguyễn
nhìn trong phòng đông người hơi chút sửng sốt.
Đồng
thời, những người Hoắc gia cũng ngạc nhiên.
Hoắc
Hành Kiều đang ở bên cạnh lão phu nhân, cùng lão phu nhân nói chuyện cười đùa,
đột nhiên trong đại sảnh không có một tiếng động.
Ý thức
được điều gì đó, cô ta quay đầu đối diện với khuôn mặt tinh xảo của Tống Nguyễn,
nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần.
“Nguyễn
Nguyễn đây sao, mau lại cho bà nội xem.” Bà cụ run rẩy đứng dậy.
Hoắc
Quan Nam vội vàng đưa Tống Nguyễn tới chỗ bà: "Mẹ, tìm được Nguyễn Nguyễn
rồi."
Lời
của ông vừa nói ra, nước mắt lão phu nhân lập tức rơi xuống, run giọng nói:
"Chỉ cần tìm được, như vậy ta có chết cũng an tâm."
"Mẹ,
mẹ đang nói cái gì vậy?" Diệp Mẫn Nhàn tức giận trừng mắt nhìn bà lão.
Lão
thái thái cười ha hả: "Ta thật vui vẻ, A Băng, mau đi lấy lễ vật ta chuẩn
bị cho Nguyễn Nguyễn lại đây."
Không
lâu sau, những người hầu mang theo rất nhiều hộp quà đi tới.
Lão
phu nhân nói: "Những thứ này cất giữ nhiều năm như vậy đều là dành cho
cháu, tuy rằng cháu không ở Hoắc gia, nhưng mỗi dịp đặc biệt bà đều sẽ để cho
cháu một phần."
Hoắc
Hành Kiều nhìn những hộp quà đó.
Cô
ta đối với những thứ này rất có ấn tượng, hàng năm lão phu nhân đều sẽ để lại một
món quà quý giá nhất, cô ta hỏi lão phu nhân lễ vật đó là của ai, lão phu nhân
chỉ cười không nói lời nào.
Không
nghĩ tới nó là dành cho Tống Nguyễn.
Trong
khi đó một đứa cháu gái đã ở bên lão phu nhân nhiều năm như vậy, lại không thể
so sánh với Tống Nguyễn, người được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có mới nổi?
Hoắc
Hành Kiều hoảng hốt lắc lắc cánh tay của bà lão: "Bà nội, bà quá thiên vị
em gái."