Tống Nguyễn nhìn về phía xa có một đám người đang kích động, tựa hồ thật sự sợ hãi hai con Huyết Phượng Hoàng đang có ý đi tới. Cô có chút không che giấu được vẻ châm chọc trên mặt, trào phúng hỏi anh: “Mấy người mà các anh bồi dưỡng ra thật là nhát gan! Bồi dưỡng kiểu này thì chẳng khác nào bồi dưỡng mấy người họ đi tìm đường chết.”
Anh cười: “Cũng không bằng.”
Thanh âm của hai người không lớn. Nhưng cho dù cách bao xa cũng đều có thể nghe thấy được âm thanh giễu cợt kia.
Thanh niên mặt bỗng trở nên càng ngày càng đỏ, giống như một của bóng bay bị thổi phồng. Kì diệu hơn chính là trong lòng thanh niên này lại thật sự xuất hiện mấy tia áy náy.
“Các người tiến vào đây là có mục đích gì? Tài nguyên được dùng ở trên người các người là vì cái gì? Chẳng lẽ là để cho các người sợ hãi yêu thú, ở trước mặt yêu thú mà phục tùng, để nó hung hăng công kích đồng loại của các người hay sao?“
Cô rất tức giận, với tư cách là một chỉ huy cấp cao trước đây, cô tuyệt đối sẽ không để cho bản thân đem ra mấy người nhút nhát như vậy.
Một chút, cô cũng không sợ bị đuổi đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play