《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu
Tôi》
Lệ Trầm vung tay lên, trên mặt đất bốc lên
một tia lửa, chặn đường chó lông vàng.
Chó lông vàng gấp gáp, trực tiếp vượt qua
tia lửa, bị ngọn lửa cực nóng thiêu đốt da lông, nó tủi thân “ư ử” một tiếng, vội
lui về hai bước.
Nó nhìn Mặc Sở qua tia lửa, ánh mắt vừa
khiếp sợ lại tủi thân.
Mặc Sở chưa từng biết chính mình sẽ lại có
thể nhìn ra sự tủi thân từ đôi mắt của một chú chó.
Nhưng cô không biết chú chó lông vàng này.
Bên kia, Lệ Trầm khó chịu nhìn chú chó
lông vàng, bởi vì sức uy hiếp của nó, thoạt nhìn dáng vẻ nó như đang muốn động
thủ.
Mặc Sở vội vàng ngăn anh, khẽ nói với anh:
“Để tôi qua xem thử.”
Lệ Trầm hơi nhíu nhíu mày: “Đó là…”
Mặc Sở lắc lắc đầu: “Không có liên quan.”
Lệ Trầm do dự một chút, vẫn dập tắt tia lửa
trước mặt bọn họ.C a l an t h a - T Y T
Anh vừa dập tắt tia lửa, chú chó lông vàng
to bự kia liền phấn khích nhào đến, Mặc Sở còn chưa kịp phản ứng, Lệ Trầm đã ôm
eo cô tránh ra.
Chó lông vàng thoáng ủ rũ.
Hơn nữa vì để tránh cho nó nhào đến, Lệ Trầm
dùng tia lửa vẽ một cái vòng tròn xung quanh nó, chó lông vàng đứng bên trong
chạy quanh.
Mà bên này, Lệ Trầm nhanh chóng buông Mặc
Sở ra, tiến lên vài bước rồi nửa ngồi xổm trước chú chó, bình tĩnh nói: “Tao
không biết mày có thể nghe hiểu hay không, nhưng nếu mày muốn em ấy lại đây thì
mày nên ngoan ngoãn một chút.”
Chó lông vàng cảm nhận được sự uy hiếp,
hung dữ nhe nanh, toàn thân cong lên vận sức, bày ra vẻ chuẩn bị tấn công.
Lệ Trầm lạnh lùng nói: “Nếu mày không chịu
ngoan ngoãn thì cứ ở trong đó luôn đi.”
Chó lông vàng nhìn Lệ Trầm, lại nhìn sang
Mặc Sở đang bị anh che kín mít ở phía sau, sốt ruột cào cào móng trên mặt đất,
cuối cùng vẫn nằm bò xuống đất, ra vẻ thỏa hiệp.
Thế là một người một chó đạt thành thỏa
thuận.
Vẻ mặt Lệ Trầm nghiêm túc, đôi mắt đen nặng
nề, thậm chí có thể thấy được hình bóng Ma Vương đời trước, nhưng không biết vì
sao, khi thấy anh nghiêm túc uy hiếp một con chó, cô lại có chút buồn cười.
Sau đó cô liền thật sự cười rộ lên.
Lệ Trầm ngạc nhiên nhìn qua, Mặc Sở lại
nhanh chóng nuốt tiếng cười trở lại, ho khan một tiếng, nghiêm túc nhìn anh.
Anh nhìn cô, thấy cô càng ngày càng chột dạ,
cô hình như còn thấy được nụ cười nhạt tựa vô hình của anh, lại như không có,
lúc cô còn đang ngờ ngợ, Lệ Trầm gật gật đầu với cô, nói: “Qua đây nào.”
Mặc Sở chạy nhanh qua chỗ anh, Lệ Trầm
cũng theo đó thu hồi vòng lửa.
Chó lông vàng lúc này rất ngoan ngoãn.
Nó nửa quỳ trên đất, cái đuôi ngoe nguẩy,
nhìn cô đắm đuối.
Khi Mặc Sở vẫn chưa bước qua đã có một suy
đoán, kích thước của nó lớn hơn chó lông vàng bình thường rất nhiều, cho dù là
chó thây ma cũng không có khả năng lớn đến vậy, nên cô đoán siêu năng lực của
nó thuộc loại sức mạnh, mà siêu thị này sạch sẽ như vậy, thậm chí mọi đồ vật đều
được bảo quản nguyên vẹn, có thể là nhờ công chú chó này.
Nó hẳn là chó của chủ siêu thị này, sau
khi tận thế xảy ra thì biến thành thây ma, rồi bảo vệ địa bàn mình theo bản
năng.
Lần trước cô đến đây không gặp phải chú
chó lông vàng này, nhóm người bọn họ thuận lợi mang đồ ra khỏi siêu thị, có lẽ
cũng nhờ vào may mắn.
Trong lòng Mặc Sở suy tư, cẩn thận đến gần
chó lông vàng, học Lệ Trầm nửa ngồi xổm xuống, tầm mắt như ngang hàng với chú
chó đang quỳ trên đất.
Chó lông vàng chăm chú nhìn cô.
Mặc Sở do dự một chút, rồi vươn tay xoa
xoa đầu nó.
Chó lông vàng lập tức phấn khích, vươn lưỡi
liếm tay cô, liên tục dụi dụi đầu vào đùi cô, dáng vẻ thật sự vui vẻ.
Mặc Sở suýt nữa bị chọc cười, nhẹ giọng
nói: “Nhóc con, tao có quen mày sao?”
Chó lông vàng “Ẳng ẳng” hai tiếng.
Nó thể hiện như là quen biết cô, nhưng cô
thật sự không biết nó.
Mặc Sở bỗng nhớ đến cái gì, bèn hỏi dò:
“Nhóc con, có phải mày xem tao là chủ nhân không?”
Chó lông vàng “gâu gâu” vài tiếng, càng
dùng sức cọ cọ Mặc Sở.
Mặc Sở lờ mờ hiểu ra, chú chó lông vàng
này thật sự xem cô thành chủ nhân.
Mặc Sở liền cảm thấy có chút khó xử.
Cô không biết chủ của chú chó này đã đi
đâu, nhưng nhìn tình hình ở cái siêu thị này, tám phần là lành ít dữ nhiều.
Nhưng Mặc Sở cũng không phải chủ nhân thật
sự của nó.
Mặc Sở liền xoa xoa đầu nó, nói: “Nhóc nhận
sai người rồi.”
Cô nói rồi đứng lên, muốn thương lượng
cùng Lệ Trầm xem nên xử lý tình huống này như thế nào.
Nhưng chú chó lông vàng tưởng rằng cô phải
đi, lập tức dùng chân trước giữ quần áo cô lại, khi Mặc Sở quay đầu lại nhìn,
liền hoảng hốt nhận ra nước mắt dâng lên trong đôi mắt đỏ của nó.
Nụ cười trên khóe môi Mặc Sở dần dần biến
mất, cô nhìn nó, nghiêm túc nói: “Nhóc con, nhóc nhận sai người rồi, chị thật sự
không phải chủ nhân của nhóc.”
Chó lông vàng bắt chặt lấy quần áo cô, cứng
đầu nhìn cô, không buông tay.
Sau khi Mặc Sở nhìn nó một lúc lâu, đột
nhiên hỏi: “Nhóc con, có muốn đi với chị không?”
Dường như chó lông vàng nghe hiểu được, lập
tức buông Mặc Sở ra, đứng lên chạy vòng quanh Mặc Sở, cái đuôi không ngừng phe
phẩy, cực kỳ vui sướng.
Nó còn cẩn thận ngậm lấy chiếc ba lô đã
nhét đầy một nửa mà Mặc Sở đang đặt sang một bên, giúp Mặc Sở nhặt hành lý.
Chú chó này thật sự muốn đi cùng cô.
Mặc Sở vỗ vỗ đầu nó, nghiêm túc nói: “Tuy
nhóc nhận sai chủ nhưng nếu đã quyết định đi theo chị, thì chị chính là chủ
nhân mới của nhóc, nếu nhóc bỏ chị mà đi, thì chị đây cũng không cần nhóc nữa,
về sau cũng sẽ không cần.”
Chó lông vàng dùng sức cọ cọ chân cô.
Mặc Sở nhẹ lòng hơn chút, sau đó mới phát hiện,
từ đầu đến cuối, Lệ Trầm dường như không mở miệng nói chuyện.
Cô giờ đây cũng mới nhớ ra cô đang đi cùng
Lệ Trầm, cô tự ý quyết định mang chó lông vàng theo, nhưng lại không hỏi ý Lệ
Trầm.
trong lòng cô có chút áy náy, quay đầu
nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: “Lệ Trầm, tôi có thể mang nó đi chứ?”
Vẻ mặt Lệ Trầm trông không rõ vui buồn,
cũng không biết có nổi giận không, anh cúi đầu nhìn thoáng qua chú chó đang xun
xoe bên cạnh cô, nói: “Được chứ.”
Mặc Sở nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa đầu chú
chó lông vàng bên cạnh, tiếp tục thu thập vật tư.
Bọn họ hiện tại chỉ có hai người, tính
thêm chú chó lông vàng cũng chỉ có hai người một chó, bọn họ có muốn cũng không
thể mang tất cả đồ vật trong siêu thị này đi, chỉ có thể gắng sức lựa chọn những
thứ hữu ích nhất.
Cô đang tính xem thứ gì nên mang theo thứ
gì nên bỏ lại, đột nhiên nghe được Lệ Trầm hỏi: “Khi nãy em nói, nếu bỏ em lại,
em sẽ không bao giờ cần họ nữa, thật vậy à?”
Mặc Sở nhìn anh một cái, gật gật đầu: “Thật
chứ.” Thứ đã bỏ rơi cô, cho dù là người hay vật, cô đều sẽ không cần nữa.
Sau đó cô liền thấy Lệ Trầm gật đầu với
cô, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Mặc Sở: ???
Cô nói với chó lông vàng, anh hiểu cái quỷ
gì?
Hai người nhanh chóng thu thập những thứ
có thể mang đi, rời khỏi siêu thị.
Chó lông vàng không hề luyến tiếc khi rời
khỏi địa bàn của mình, vòng trái vòng phải quanh Mặc Sở, còn ngậm ba lô của Mặc
Sở đặt lên lưng mình, thoạt nhìn vô cùng phấn khởi.
Mặc Sở nhìn mà buồn cười, thuận miệng hỏi:
“Nhóc con, chị không biết trước kia em tên gì, chị đặt cho em cái tên mới được
không nè.”
Chó lông vàng “Gâu” một tiếng.
Mặc Sở thế mà lại nghe ra sự vui sướng.
Vì thế Mặc Sở cố gắng nghĩ cho nó một cái
tên.
Nhưng cô chính là một người dở đặt tên,
suy nghĩ cả buổi trời thấy cái tên nào nghe cũng rất phèn, vì thế cầu cứu người
đáng tin cậy nhất trong cả hai - Lệ Trầm.
Lệ Trầm cúi đầu liếc nhìn chó lông vàng một
cái.
Chú chó sau khi biến dị trở nên to lớn hơn
giờ đây lại đang hành động như một con cún nhỏ, chạy quanh Mặc Sở hết cọ lại nhảy,
thi thoảng lại dụi dụi vào chân cô, xun xoe nịnh nọt.
Vì thế Lệ Trầm nói: “Vậy kêu Nhóc Vàng đi,
kêu thuận miệng, cũng dễ nhớ.”
Nhóc Vàng?
Mặc Sở có chút chần chừ chớp chớp mắt.
Gu đặt tên của Lệ Trầm… dân dã như vậy
sao?
Nhưng…
Khi cô còn đang chần chừ, Lệ Trầm hỏi:
“Tên này ổn chứ?”
Mặc Sở: …
Cô lại suy nghĩ, chợt cảm thấy tên này
cũng hay!
Bình dân tức phong nhã*, tên là để gọi cho
mình nghe, cũng không phải gọi cho người khác nghe, thôi thì cứ cái nào thuận
miệng thì kêu.
*Bình dị đến mức nhã nhặn.
Hơn nữa không biết có phải có thêm filter
Lệ Trầm hay không mà cô lại cảm thấy cái tên Nhóc Vàng này thật phóng khoáng
hoài cổ, còn nghe rất nghệ.
Thế nên cô nói: “Tôi cảm thấy tên này khá
hay.”
Hai người đồng thời cúi đầu nhìn Nhóc
Vàng.
Chó lông vàng không hề hay biết vận mệnh
sau này của mình, vẫn phấn khích lượn quanh Mặc Sở.
Mặc Sở: “Vậy thì sau này nhóc sẽ tên là
Nhóc Vàng!”
Chó lông vàng vui sướng gâu gâu!
Khi đi được nửa đường, Mặc Sở lại đụng phải
đám học sinh trong siêu thị hôm qua, bọn họ hẳn là cũng cũng muốn đến siêu thị
góp nhặt thêm vật tư, chẳng qua lần này lại gặp phải phiền toái.
Bọn họ bị một đám bảy tám con thây ma bao
vây trong một cái ngõ nhỏ, tình hình không được khả quan cho lắm.
Mặc Sở lập tức bỏ ba lô xuống, rút dao găm
từ đôi bốt ra sẵn sàng ra tay cứu người.
Cô còn chưa ra tay, Lệ Trầm hỏi: “Người
quen của em à?”
Mặc Sở thuận miệng trả lời: “Có gặp một lần,
trong nhóm đó có một cô bé rất đáng yêu.”
Lệ Trầm gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Mặc Sở: Anh lại hiểu cái gì nữa?
Nhưng mà cô chưa kịp phản ứng gì, Lệ Trầm
đã xông ra, năm ngón tay vẽ một vòng tròn giữa không trung, một cái vòng lửa lập
tức từ trên trời giáng xuống, bảo vệ những người đang tiến thoái lưỡng nan
trong con ngõ.
Tiếp đó đến Nhóc Vàng xông ra, có lẽ là muốn
thể hiện trước Mặc Sở, dáng vẻ hung ác như một con sói.
Mặc Sở là người đầu tiên muốn cứu giúp thế
mà bị rớt lại cuối cùng.
Mặc Sở cũng bị khích ra lòng hiếu thắng, lập
tức cầm dao găm vọt lên, lúc này, cơ thể không có mấy sức mạnh của cô thế nhưng
không gây trở ngại gì, việc chiến đấu lại càng thuận lợi hơn trước.
Nhưng đến khi cô giải quyết xong hai con
thây ma rồi quay đầu lại nhìn sang, nơi này đã không còn một con thây ma nào đứng,
Lệ Trầm nâng tay thu hồi vòng lửa, Nhóc Vàng nhìn về phía cô tranh công.
Mặc Sở nhìn rồi thở dài, trong lòng cực kỳ
hâm mộ.
Quả là ưu thế của siêu năng lực tấn công.
Nhưng cô cũng không có cảm xúc gì nhiều,
có được thì có mất, người mang siêu năng lực trị liệu tuy rằng thiếu sức tấn
công, nhưng sau cấp ba, sẽ còn đáng sợ hơn cả siêu năng lực tấn công.
Cô quay sang nhìn những người kia.
Ứng Di rõ là nhận ra cô, phấn khích gọi:
“Chị.”
Mặc Sở gật đầu với cô, còn chưa kịp nói
gì, bỗng một ông lão đi ra từ nhóm người, đứng trước mặt mọi người cúi đầu chào
cô, trịnh trọng nói: “Lão tên Tạ Tấn Viễn, thay mặt đám đệ tử của ông cảm ơn
cháu.”
Mặc Sở nào dám để một ông lão hành lễ, vội
vàng tiến lên đỡ lấy ông.truyện được dịch bởi app t y t
Lệ Trầm ở bên cạnh nhìn ra cô đang khó xử,
nói với cô: “Mặc Sở, đi thôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Mặc Sở cũng không nghĩ sẽ được người ta
lôi kéo cảm tạ, cũng theo đó mà cáo từ.
Nhưng cái tên Tạ Tấn Viễn này, sao lại
quen tai đến vậy?
Nhóm Ứng Di nhìn bóng Mặc Sở rời đi, một cậu
bé trong đó lập tức nói: “Thầy ơi, đó là người mà con đã nói đến, là người đã
nói cho chúng con biết sự tồn tại của tinh hạch.”
Ông lão nhìn cô, như có điều suy tư.
“Nếu không nhờ cô ấy, ông cũng không thể
nhanh chóng phát hiện ra tình huống của ông cũng có thể coi như là thức tỉnh
siêu năng lực, siêu tư duy sao? Cũng xem như đúng lúc, lần này lão nợ cô bé ấy
một ân huệ.”
Ứng Di cười tủm tỉm nói: “Không sao, khi đội
cứu viện đến chắc chắn chúng ta sẽ được gặp lại.”
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng
TYT.