9.

Sau khi quay về, Giang Tự lập tức đứng bên cạnh tôi.

Tôi khoác tay anh theo bản năng, giọng rất nhẹ:

"Em có chút không thoải mái, chúng ta về nhà đi...''

''Được.''

Anh không tò mò hay khó chịu chút nào.

Anh nói với người bên cạnh một tiếng, bày tỏ sự áy náy với chủ nhân bữa tiệc.

Nhưng có lẽ vì Giang Tự có quá nhiều quyền lực nên đối phương nhận được lời xin lỗi cũng cảm thấy hoang mang không kém, người đó không ngừng nói ''không sao''.

Tôi cúi đầu nghe họ nói chuyện, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tôi nghĩ, nghe được tin tức gần đây và nhìn thấy người trước mặt hoàn toàn không giống nhau.

Cảm giác này cũng không tốt chút nào.

Nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Giang Tự.

Giang Tự đưa tôi ra bên ngoài bữa tiệc.

Nhưng chưa đi được một nửa, cánh tay của tôi đã bị ai đó kéo lại.

''Không thấy anh sao?''

Đường Yến Châu từ nhỏ đã là công tử bột pha trộn với chút gì đó côn đồ, lúc nào trong giọng nói cũng mang theo sự ngạo mạn.

Ý thức được đang có máy ảnh ở đây, tôi lại lần nữa tiến vào trạng thái làm việc.

Khóe miệng hơi nâng lên, một nụ cười mang theo chút áy náy hoàn hảo ra đời: ''Tôi không thấy anh Đường, thật xin lỗi.''

Đường Yến Châu thấy tôi trả lời như vậy thì nhíu mày lại, vẻ mặt có chút bực bội.

Nhưng lúc nhìn Giang Tự ở bên cạnh, vẻ mặt anh ta cứng lại.

''Có dịp cùng nhau uống một ly nhé, dù sao chúng ta cũng quen nhau đến mười năm.''

''Bạn cũ ôn chuyện với nhau, chắc chồng em sẽ không để ý đâu nhỉ?''

Tôi vô thức nhìn về phía Giang Tự, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ.

Giống như căn bản anh không cảm nhận được sự khiêu khích trong lời nói của Đường Yến Châu.

Không chút phản ứng nhưng vẫn vô cùng đè ép người khác.

Là khí thế của người bề trên trong giới này mới có.

''Chồng tôi sẽ không để ý.''

Tôi nhìn Đường Yến Châu, tiếp tục nói: ''Nhưng tôi thì có, tôi cũng không có chuyện cũ gì muốn ôn với anh Đường, chúng tôi đi trước.''

Nói xong tôi kéo tay Giang Tự rời đi.

Giang Tự không nói một câu, vẻ mặt càng ngày càng đen, cuối cùng trực tiếp ngồi cạnh ghế phó lái.

Tôi đưa tay sờ mũi, không hiểu sao anh lại làm vậy, nói tài xế đưa chúng tôi về nhà.

Chỉ một lát sau, trong xe vang lên tiếng ''bộp bộp bộp'' của đầu ngón tay gõ vào màn hình.

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi tôi cũng vang lên tiếng thông báo.

Tôi tò mò ấn mở, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

[Mọe! Phiền chớt! Nếu biết sớm thằng nhãi này đến thì mình đã thuê thêm mười vệ sĩ ở ngoài khách sạn nữa rồi!]

[Còn ''sẽ không để ý chứ''! Đồ nam trà xanh buồn nôn này!]

[Tức quá trời ơi, phải tìm cơ hội kia gõ cho thằng nhãi này tỉnh ra mới được!]

[Sau đó sẽ nói một trăm lần cho thằng nhãi kia biết: Đó! Cmn! Là! Vợ! Của! Ông! Đây!]

10.

Tôi không nhịn được nữa, trực tiếp cười thành tiếng.

Giang Tự quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt là sự khó hiểu.

Tôi lập tức giải thích: ''Bộ phim mới được đầu tư lớn, em hơi vui quá...''

Vốn cho rằng nói như vậy thì sẽ được cho qua, không ngờ Giang Tự tiếp tục hỏi tiếp.

"Lớn đến mức nào?''

''Kịch bản S+ thì chắc khoảng hai trăm triệu...''

''Năm nay CG tự sản xuất tám bộ S+, đầu tư đều từ ba trăm triệu trở lên.''

Giang Tự thẳng thắn nói.

CG là công ty do Giang Tự và mấy đối tác nữa thành lập.

Mấy năm nay họ bắt đầu đánh vào giới giải trí, bao gồm rất nhiều lĩnh vực.

Tôi mơ mơ màng màng gật đầu: ''Vẫn là anh lớn...''

Lời vừa dứt, trong xe đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Sau khi phát hiện nghĩa khác của câu nói này, tôi thấy tai Giang Tự dần đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play