Kết Thúc một buổi tối làm việc không mấy vui vẻ,Hắn trở về nhà với bộ dạng cơ cực.
Nhớ đến lời hứa của mình và Miễn Ni hắn lập tức lái xe đến bệnh viện.
.
Miễn Ni trong bệnh viện lúc này đang ngồi sầu lắng nhìn màn đêm tăm tối ngoài trời,ánh mắt cô lộ rõ vẻ buồn thiu thiu như lúc còn thơ bé
Bây giờ,cô đang nhớ đến những ngày thơ ấu cũng mình,nó cơ cực và luyến thương đến chừng nào.
Cô vẫn nhớ ngày ấy,bị bà chủ quán ốc đánh đập đến tả tơi chỉ vì làm đổ đồ ăn lên người khách,nhớ mãi bóng hình cha mẹ không ai chịu chấp nhận nuôi cô,bỏ cô nơi phế liệu ít người,nhớ người dì mà ngày nào cũng than cô phiền toái rồi đuổi cô ra khỏi nhà.
Đó chính là quá khứ đau buồn,là những kí ức buồn vô tận vô số của cô.
Phải nói chăng,cuộc đời không thương tiếc cho số phận cô chăng,cô đâu muốn sống như thế này mãi.
Nhưng Miễn Ni,cô lại bất giác mỉm cười,vì cô nhớ đến Minh Hàn,người con trai đã đến và làm cho cuộc đời cô có chút niềm vui,ngoài những người chủ ở cửa hàng tiện lợi thì hắn là người đầu tiên đối xử tốt với cô đến vậy,Minh Hàn trong mắt cô quả thật giống như thiên thần mà anh nói.
Nhưng nhìn đồng hồ đã 8:00 tối rồi,hắn cũng chẳng đem coffee đến cho cô.
Chắc hắn quên rồi nhỉ?mà không sao,hắn chịu vui đùa với cô đã là vui vẻ rồi.
Những dòng suy nghĩ nối tiếp nhau thật mơ hồ trong mắt của Miễn Ni,cô cảm thấy đầu óc mình như đang chứa một cơn mưa buồn bã,nó tạt thẳng vào tâm hồn cô vô cùng vô tận.
.
Mãi nghĩ như vậy,cô không hề để ý đến bóng hình ai đó đang đứng trước cửa,dịu dàng nhìn bản thân mình.
Nếu ai đó có hỏi,làm sao để nhận biết người con trai khi yêu sâu đậm như thế nào thì có lẽ chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của hắn dành cho cô thôi cũng đã đủ hiểu.
Hắn bước chân tới,rỏn rẻn và nhẹ nhàng đi đến bên cô
"Này,nhìn gì mà buồn vậy?"
Cô giật mình,quay lại nhìn hắn,trong lòng cô liền nhảy lên hai từ vui sướng,thì ra hắn vẫn còn biết cô đang còn trong viện đấy.
Bỏ quên những kí ức ban nãy.
Cô lấy lại nụ cười tươi nhí nhảnh hỏi hắn
"coffee của tôi đâu?"Quả là cô,nghiện coffee đến chết đi sống lại
Thấy cô trông chờ như vậy,hắn mừng thầm rồi mở miệng trêu
"ấy chết,tôi quên mất rồi"hắn vừa nói,vừa để ánh mắt ngạc nhiện nhìn cô
Cô thấy vậy,hụt hẫng"anh là đồ thất hứa"lại nữa rồi,cô lại làm vẻ đáng thương rồi
"thôi đi cô nương,tôi đùa thôi giờ chúng ta xuất viện,tôi đưa cô đi mua nhéee"
"hứ"hắn vừa nó vừa nhéo mũi cô cưng chiều
"đi nào"
Hai người làm xong thủ tục xuất viện,cả hai cùng đi lên con xe máy dỏm,hắn lúc nào cũng chạy con này trước cô để giấu đi thân phận
"cô uống gì?tôi mua"
"một ly coffee sữa"
"đứng đây đợi tôi" hắn nhắc nhở Miễn Ni rồi chạy vào quán
"1 coffee sữa,1 coffee đen"
Hắn chạy ra trong tay cầm 2 cốc cà phê to đùng,nhìn rất tây âu
"của cô đây"hắn đưa ly nước cho cô rồi lên xe
"cảm mơn"cô nói với hắn rồi hí hửng lên xe mà uống.
Dọc đường đi,cô cứ luôn miệng khen cà phê rất ngon,hắn thấy việc đó là bình thường nhưng đối với mọi câu nói của cô đối với hắn đều đang chứa ẩn ý
Cà phê ngon ơi là ngon.
.
ngon nhất là do anh mua cho em
Cả hai cứ thế,bình dị đi dọc con đường về nhà,cả hai cứ như một đôi tình nhân bình thường đang dạo phố,Thành phố hôm nay thật đẹp,chắc có lẽ vì có chúng ta nên nó mới toả sáng như vậy.