— Công viên

Lâm Nam dẫn bọn họ tới công viên nhưng lại không tìm được đường, cô cứ dẫn mọi người đi tới lui, cùng một chỗ mà Lâm Nam đã dẫn bọn họ đi qua 3 lần rồi.

Lâm Nam đứng ở ngã tư đường, suy nghĩ một lúc rồi chắc nịch chỉ vào con đường phía trước mình, lạnh lùng nói: "Đi đằng này."

Dư Bạch thấy một tảng đá, cậu đi tới ngồi lên trên: "Cậu chắc chắn là đi đằng này à? Đừng đi vòng vòng rồi lại quay lại đây nhé."

"Không đi sao biết không phải?" Lâm Nam hỏi ngược lại Dư Bạch.

Diệp Vãn Lê đi đến bên cạnh Lâm Nam, vịn vai cô: "Vậy là cậu không biết nhà ma ở đâu phải không?"

Lâm Nam dẫm dẫm chân xuống đất: "Cậu đoán tại sao chúng ta lại ở đây?"

Diệp Vãn Lê hỏi Lâm Nam: "Vậy cậu biết thông tin công viên này mới xây nhà ma từ đâu vậy???"

Lâm Nam dùng ngón tay cọ cọ mũi: "Nghe người khác nói lúc mua đồ ăn sáng."

.............

Nam Chi: "Lâm Nam à, ở đây có tận bốn cái công viên, mất nửa ngày rồi mà vẫn không thấy. Có thể nhà ma không ở công viên này đâu."

"Thôi tớ về trước đây." Tạ Thất nói: "Tớ không muốn đi lòng vòng nữa, chiều tớ còn có lớp nhảy."

Dư Bạch nói: "Dẫn tớ đi với."

Nam Chi mím môi, nói nhỏ: "Có thể trưa nay mẹ tớ sẽ về..."

"Thật xin lỗi." Lâm Nam áy náy nói.

Lâm Nam thực sự cảm thấy rất áy náy, cô không nên nghe lời người lạ rồi lãng phí thời gian của bạn bè đi tìm nhà ma. Nhưng cô thực sự rất, rất muốn đi nhà ma, đó là điều duy nhất cô thích từ bé đến lớn nhưng cho dù thích, cô cũng sẽ không nói ra vì sợ mọi người khó xử, nhất là Diệp Vãn Lê.

Trong mấy ngày qua, Lâm Nam nhận ra Diệp Vãn Lê đối xử rất tốt với bạn bè, chỉ cần bạn nói ra, cô ấy sẽ giúp, thậm chí là hy sinh cái gì đó. 

Thực ra Lâm Nam sợ nhất là gặp bạn bè kiểu Diệp Vãn Lê, sợ người khác vì mình mà hy sinh cái gì đó, vì cô biết Diệp Vãn Lê coi cô là bạn thân. Cô biết chỉ cần cô nói muốn đi nhà ma, Diệp Vãn Lê sẽ lãng phí thời gian giúp cô tìm.

Lâm Nam cúi nhẹ đầu xuống: "Mọi người về đi, hôm nay thực sự xin lỗi, đã lãng phí thời gian của mọi người."

"Xin lỗi cái gì chứ?" Diệp Vãn Lê nói: "Với mấy người này thì nói gì là lãng phí thời gian, họ chỉ đơn giản là mệt không muốn đi nữa thôi, là người khác họ cũng sẽ thế."

Diệp Vãn Lê nói rất đúng, Tạ Thất biết, họ thực sự chỉ là mệt không muốn đi nữa thôi, không liên quan gì đến Lâm Nam cả. Chuyện phải đi học nhảy, trưa mẹ về, đều là bịa ra thôi.

Tạ Thất nói: "Cậu không cần xin lỗi, chúng tớ đúng là như Diệp Vãn Lê nói, chỉ là không muốn đi nữa thôi."

"Không cần đâu, về thôi, dù tìm thấy cũng không dám vào chơi." Lâm Nam nói rồi chuẩn bị đi.

***

Diệp Vãn Lê húc nhẹ vào Lâm Nam: "Cậu thật sự không dám vào nhà ma à?"

"Nếu không thì sao?"

"Không đúng" Diệp Vãn Lê làm bộ suy nghĩ: "Trước đây tớ từng gặp cậu, chính là ở nhà ma."

Lâm Nam cuối cùng cũng nhìn sang Diệp Vãn Lê: "Cậu từng gặp tớ à? Sao tớ không biết?"

Diệp Vãn Lê: "Cậu không nghĩ tại sao tớ vừa gặp lại như đã quen chưa, với người quen thì tớ như người dở hơi, nhưng ra ngoài thì tớ lại rất nhát. Cậu đoán xem tại sao lần đầu gặp mặt tớ đã nói chuyện với cậu?"

Diệp Vãn Lê: "Lúc đầu gặp cậu tớ chưa nhận ra, nhưng khuôn mặt cậu quá đặc biệt, nhìn kỹ thêm vài lần là nhớ ra ngay. Chính là ở nhà ma Tây Tây cách đây hai năm phải không?"

Lâm Nam quả thật có đi nhà ma Tây Tây cách đây 2 năm, nhưng cô sẽ không thừa nhận: "Thời gian quá lâu rồi, không nhớ nữa, nhưng..."

"Mau nhìn này!" Tay Lâm Nam bị Diệp Vãn Lê kéo đi.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Nam hỏi.

Diệp Vãn Lê kéo Lâm Nam lại gần: "Nhìn kìa, chính là cái nhà ma cậu nói đấy."

Đó là một ngôi nhà ma cực kỳ nhỏ, hai bên công viên có trồng tre, ngôi nhà nằm sâu bên trong, cửa lại sơn màu xanh lá, không để ý sẽ không thấy, cậu mắn là trên cửa có dán 2 chữ "nhà ma", nếu không Diệp Vãn Lê sẽ không nghĩ ra.

Diệp Vãn Lê: "Không biết người thiết kế nhà ma này nghĩ gì nữa?"

"Đi thôi, vào chơi!" Diệp Vãn Lê nắm tay Lâm Nam chạy vào còn suýt bị đập đầu vì cửa thấp.

Diệp Vãn Lê cảm thấy ngôi nhà ma này kỳ lạ thật, không có quầy bán vé, vừa mở cửa là có thể đi vào, điều bất ngờ là bên trong còn phát nhạc tình cảm!

Đây là bài hát Diệp Vãn Lê từng nghe trên mạng, cô hát theo: "Cầu chúc tôi bất cẩn rơi vào vòng tay ấm áp của em."

"Đừng cứ đứng chờ ngu ngơ nữa."

"Yêu là yêu mà sao buồn quá."

"Tôi không muốn, không muốn để em một mình."

"Đến cuối cùng..."

Diệp Vãn Lê hát được nửa chừng thì Lâm Nam huých nhẹ rồi nói: "Không sợ bị người khác nghe thấy à?"

"Không sao, trình xã giao của tớ là đỉnh của chóp mà." Diệp Vãn Lê trả lời.

Sau khi nói chuyện với Lâm Nam xong, Diệp Vãn Lê tiếp tục huýt sáo theo điệu nhạc cho đến khi nhìn xuống dưới chân: "Mẹ ơiii!"

Diệp Vãn Lê tiến lại gần Lâm Nam: "Làm tớ hết hồn luôn."

"Làm sao vậy?" Lâm Nam hỏi.

Diệp Vãn Lê: "Nhìn xuống dưới chân xem."

Lâm Nam nhìn xuống, cũng giật mình.

Dưới chân họ là tấm kính trong suốt, theo lý thuyết thì tấm kính phải phản chiếu hình ảnh của các cô, nhưng khi Lâm Nam nhìn xuống dưới vậy mà hình ảnh phản chiếu lại là khuôn mặt quỷ, khuôn mặt quỷ màu xanh lè với cái sừng giống tê giác giữa trán.

Nhìn lần đầu có hơi đáng sợ, nhưng nhìn lâu cũng không còn cảm giác gì.

Diệp Vãn Lê ngồi xổm xuống, khuôn mặt quỷ cũng bắt chước theo. Cô dùng tay sờ sàn: "Thiết kế nhà ma này thật độc đáo."

Nhưng Diệp Vãn Lê và Lâm Nam không ngờ phía sau còn độc đáo hơn nữa.

Diệp Vãn Lê dẫn Lâm Nam vào một căn phòng nhỏ, cô thấy ngay bông hồng xanh trên tường.

Diệp Vãn Lê tiến lại gần hoa hồng xanh, cô vừa định chạm vào thì một con côn trùng nhảy ra từ bông hoa, Diệp Vãn Lê sợ côn trùng dù biết không phải thật nhưng cô cũng bị dọa hét thành tiếng.

Lâm Nam đang đọc nhật ký ở góc phòng, nghe thấy tiếng động liền đi tới chỗ Diệp Vãn Lê: "Có sao không?"

"Không sao." Diệp Vãn Lê nói: "Ai ngờ bông hoa lại có côn trùng nhảy ra thế."

"Cậu sợ côn trùng à?" Lâm Nam hỏi.

"Chắc chắn là sợ rồi, mùa hè là tớ sợ nhất." Diệp Vãn Lê cũng hỏi lại: "Sao thế?"

"Không có gì, hỏi thăm thôi."

"À."

***

Diệp Vãn Lê và Lâm Nam ra khỏi nhà ma đã là 5h30 chiều.

Diệp Vãn Lê không check điện thoại trong nhà ma, ra ngoài đã thấy hàng chục tin nhắn chưa đọc.

Có 4 cuộc gọi nhỡ nữa.

Diệp Vãn Lê gọi lại cho Nam Chi.

Đối phương vừa nhấc máy liền hỏi: "Hai đứa bay đi đâu thế?"

Diệp Vãn Lê nói: "Chúng tớ đi nhà ma."

"Nhà ma? Lúc nào vậy?" Nam Chi hỏi.

"Ở công viên đó thôi." Diệp Vãn Lê trả lời: "Lúc đó các cậu đi trước, sau đó tớ liếc qua bên thì thấy nhà ma nên rủ Lâm Nam vào chơi!"

Nam Chi: "Sao không rủ bọn tớ?"

Diệp Vãn Lê: "Không phải các cậu nói mình có việc sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play