— Thứ 7

Đêm qua Diệp Vãn Lê không nghe lời Diệp Thanh về sớm, cứ chơi với Nam Chi đến nửa đêm mới về. Sau khi về đến nhà bị Diệp Thanh mắng cho một trận.

Sáng nay, chuông báo thức của Diệp Vãn Lê chưa kịp reo thì chuông cửa đã vang lên.

Diệp Vãn Lê thực sự ghét bị ai đó làm phiền khi cô đang ngủ ngon lành.

"A a a a a a!!!" Diệp Vãn Lê ném cái gối xuống giường.

Diệp Vãn Lê bò dậy khỏi giường, dùng dây buộc tóc buộc lại mái tóc rối bù của mình, đi vệ sinh rồi mới ra mở cửa.

Vừa mở cửa, Diệp Vãn Lê thấy một nhóm người đứng trước cửa nhà mình.

Kỳ Lẫm vẫy vẫy tay: "Chào buổi sáng!"

Diệp Vãn Lê đếm số người: "Nam Chi, Dư Bạch, Kỳ Lẫm, Tạ Thất..."

Ánh mắt Diệp Vãn Lê dừng lại trên người Lâm Nam đang dựa cửa: "Và Lâm Nam."

Sau khi nhìn thấy Lâm Nam, ánh mắt Diệp Vãn Lê dường như không rời đi được. Hôm nay Lâm Nam mặc áo khoác caro đỏ với quần jean ống rộng, tay cầm cái bánh bao, mặc dù trang phục rất đơn giản nhưng khi mặc lên người Lâm Nam thì chẳng đơn giản chút nào, lại còn rất đẹp.

"Sao cả bọn đến nhà tớ vậy?" Diệp Vãn Lê hỏi.

Dư Bạch nói: "Hồi sáng tớ và Kỳ Lẫm đi chạy bộ gặp Nam Chi, cô ấy bảo hôm nay sẽ cùng cậu đi chơi nên chúng tớ cũng đến."

"Còn hai người kia thì sao?" Diệp Vãn Lê chỉ về phía Lâm Nam và Tạ Thất.

Dư Bạch nói tiếp: "Lúc đến nhà cậu, thấy Lâm Nam đang ở quán ăn sáng và Tạ Thất đang đi xe đạp nên cũng kéo theo luôn."

Diệp Vãn Lê nhếch mép cười: "Hai đứa bây còn biết bắt cóc nữa hả, haha."

"Hai người bị điên à." Lâm Nam lạnh lùng nói.

"Mọi người vào trong chờ tớ đi, tớ đi rửa mặt thay đồ." Diệp Vãn Lê tránh đường cho mọi người vào nhà.

*** 

Kỳ Lẫm ngồi xuống ghế sofa đơn: "Nhà Diệp Vãn Lê trang trí ấm cúng thật đấy."

Tạ Thất đi tới trước cửa tủ lạnh nhà Diệp Vãn Lê, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì rút lại. Cô hét lên: "Diệp Vãn Lê ơi, tớ có thể ăn đồ trong tủ lạnh nhà cậu không?"

"Tất nhiên có thể rồi, em chưa ăn sáng à?" Người trả lời không phải Diệp Vãn Lê mà là chị cô Diệp Thanh.

Tạ Thất lắc đầu: "Chưa ăn ạ."

Diệp Thanh đi tới mở tủ lạnh: "Đồ trong tủ lạnh cứ tự nhiên lấy ăn nhé, trừ cái bánh kem này, đây là của Diệp Vãn Lê, sữa có thể hâm lại bằng lò vi sóng rồi uống. "

"Vâng, cảm ơn chị." Tạ Thất nói.

Diệp Thanh rất vui khi được gọi là chị: "Haha, không có gì, chị đi làm trước đây."

Sau khi Diệp Thanh đi, Tạ Thất lấy hộp sủi cảo đông lạnh trong tủ ra nấu ăn, không phải Tạ Thất cố tình ăn đồ ăn liền, mà là trong tủ lạnh nhà Diệp Vãn Lê không phải là đồ ăn liền thì chính là đồ sống.

Nếu cậu là cậu, cậu sẽ chọn cái nào?

Dù sao Tạ Thất cũng chọn đồ ăn liền.

Dư Bạch cũng chạy tới hỏi: "Đồ trong tủ lạnh có thể ăn không?"

Tạ Thất thổi thổi cái sủi cảo: "Ăn được hết."

Tạ Thất lại nói thêm: "Trừ cái bánh kem."

Dư Bạch cũng lấy gói thịt khô heo ăn, còn nói: "Nhà ai mà để đồ ăn vặt trong tủ lạnh chứ?"

Thấy mọi người đều ăn, Kỳ Lẫm cũng không nhịn được.

Không ai nói với Kỳ Lẫm đồ nào có thể ăn đồ nào không nên cậu ta cứ lấy luôn hộp bánh kem của Diệp Vãn Lê.

"Bánh của tớ!!!!!!!" Thấy cái bánh kem yêu quý của mình biến mất, Diệp Vãn Lê gầm lên đến nỗi có thể làm bay cả mái nhà.

Diệp Vãn Lê tiến thẳng tới trước mặt mọi người: "Ai! Ăn! Bánh! Của! Tớ!!!

Tạ Thất lần đầu thấy Diệp Vãn Lê như vậy, vội vàng lắc đầu: "Không phải tớ, tớ ăn sủi cảo đông lạnh."

Diệp Vãn Lê lại nhìn sang Lâm Nam.

Lâm Nam cũng lần đầu thấy cô như vậy: "Tớ không ăn gì cả."

- Tớ cũng không. Dư Bạch vừa định nói thì bị Diệp Vãn Lê cắt ngang.

Diệp Vãn Lê cười gian: "Hừ, các cậu khỏi nói nữa, tớ biết ai là thủ phạm rồi, chân tướng chỉ có một mà thôi."

"Đó chính là..." Diệp Vãn Lê chỉ vào Kỳ Lẫm: "Cậu."

Kỳ Lẫm: "Hả?"

Diệp Vãn Lê: "Hừ, theo phân tích của tớ..."

Kỳ Lẫm chạy nhanh tới bên Diệp Vãn Lê, bịt miệng cô lại: "Được rồi, cậu khỏi nói nữa. Là tớ ăn thật, là tớ không cẩn thận, xin cậu tha thứ, tớ sai rồi, tớ sẽ không bao giờ làm thế nữa, tớ sẽ đền cậu cái giống hệt vậy."

"Cậu chắc chứ?" Diệp Vãn Lê hỏi.

"Tớ cam đoan."

"Thế thì đi thôi!"

— Tiệm bánh

Kỳ Lẫm: "Không thể nào, sao nhiều người vậy???"

Diệp Vãn Lê: "Sao, cậu định nuốt lời à?"

Kỳ Lẫm thực sự đã hứa sẽ đền cho Diệp Vãn Lê cái bánh giống hệt, nhưng cậu ta không ngờ mua bánh ở tiệm này lại có nhiều người đến thế.

Hàng từ cửa tiệm xếp tới 5 mét phía ngoài!!!

Kỳ Lẫm lùi lại hai bước: "Ha ha, tớ đổi ý rồi, tớ nghĩ cậu sẽ không để tâm mà."

"Hừ, cậu nghĩ sao nhỉ?" Diệp Vãn Lê nhìn chằm chằm Kỳ Lẫm.

"Cậu cứ từ từ xếp hàng đi, tớ đi dạo với họ đây." Nói rồi Diệp Vãn Lê đẩy lưng Lâm Nam và Nam Chi bỏ đi.

"Bye bye."

***

“Phiền chết đi được.” Tạ Thất hút mạnh một ngụm trà hoa quả: “Mai mẹ tớ về rồi, tớ cảm giác ngày mai không thể nhìn thấy mặt trời nữa rồi, đừng nhớ tớ quá nhé, hic hic."

Lâm Nam cầm lấy điện thoại của Tạ Thất: "Cậu cũng không thấy được mặt trăng tối mai đâu."

"Cậu bị...quỷ ám à?" Diệp Vãn Lê hỏi Lâm Nam.

Giọng điệu Lâm Nam vẫn như thường: "Không có."

"Ngày thường cậu không..."

– Ngày thường cậu không như thế này mà.

Diệp Vãn Lê định nói vậy nhưng đã bị Tạ Thất cắt ngang.

Tạ Thất nói với Lâm Nam: "Này, giọng Lâm Nam hay quá, sao lại nói chuyện lạnh lùng thế?"

Lâm Nam không thích bị cắt lời, cô lờ Tạ Thất đi và tiếp tục hỏi Diệp Vãn Lê: "Thường ngày tớ thế nào?"

"A? Ừm." Diệp Vãn Lê nói: "Tớ nói ngày thường cậu không có như vậy."

Lâm Nam: "Đúng không?"

"Quen miệng rồi." Lâm Nam trả lời câu hỏi của Tạ Thất.

Tạ Thất mất một lúc mới hiểu Lâm Nam đang nói chuyện với mình: "À à."

Diệp Vãn Lê lấy một miếng bánh quy trên bàn ăn, ăn được một lúc, cô chợt nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, mọi người xem áo phông mới của tớ này."

Diệp Vãn Lê đứng dậy, cởi áo khoác jean ra, bên trong là áo phông in hình mũi và tai heo: "Xem áo phông hình heo nhỏ màu hồng của tớ này."

Nam Chi đưa tay chống cằm: "Quần áo của cậu đẹp thật đấy."

Nghe cô ấy nói vậy, Diệp Vãn Lê lập tức kiêu ngạo: "Khiêm tốn rồi."

Hôm nay Diệp Vãn Lê mặc áo khoác jean cổ điển, bên trong là áo phông hồng in hình heo, quần jean trắng, giày thể thao trắng.

Cổ tay còn đeo một chuỗi hạt hạt bồ đề màu xanh.

"Cho tớ mượn vòng tay của cậu đeo thử được không?" Lâm Nam nói với Diệp Vãn Lê.

Diệp Vãn Lê đưa vòng tay cho Lâm Nam, rồi nhìn cô chằm chằm một lúc.

"Sao thế?" Lâm Nam cảm thấy khá khó chịu với ánh mắt đó.

Diệp Vãn Lê suy nghĩ một lúc rồi nói: "À, nói thế nào nhỉ, kể từ khi quen biết đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu mượn đồ của tớ."

Lâm Nam xoay vòng tay trên tay: "Đây không phải lần cuối đâu."

***

Kỳ Lẫm đặt chiếc bánh kem xuống trước mặt Diệp Vãn Lê: "Tớ xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới mua được cái này đấy."

Dư Bạch đi ra từ phía sau Kỳ Lẫm: "*****, cậu tự xếp hàng không đủ còn kéo luôn cả tớ nữa, cảm ơn cậu nhiều đấy."

Kỳ Lẫm cười cười: "Không có gì."

"Cút đi!"

Diệp Vãn Lê mở bao bì bánh ra, không phải vị cam yêu thích của cô.

Diệp Vãn Lê nhìn Kỳ Lẫm hỏi: "Tại sao không phải vị cam?"

Kỳ Lẫm kéo ghế ngồi xuống: "Hết rồi, chỉ còn vị dưa lưới và việt quất thôi, cậu lại không thích vị dưa lưới mà."

Diệp Vãn Lê im lặng nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Lẫm, không nói gì.

"A a a a a a!" Kỳ Lẫm đưa hai tay chống lên má: "Mai tớ sẽ mua lại cho cậu cái giống y chang được chưa?"

Diệp Vãn Lê: "Ừm."

Nam Chi kéo chiếc bánh trước mặt Diệp Vãn Lê sang phía mình: "Giờ cậu không thích thì tớ ăn vậy, tớ biết chắc cậu sẽ không phiền đâu, hihi."

"Được rồi, dù sao tớ cũng xinh đẹp và tốt bụng mà."

***

Sau khi ăn bánh xong, Nam Chi dựa lưng vào ghế rồi hỏi: "Tiếp theo chúng ta đi đâu chơi?"

"Đi công viên." Lâm Nam nói.

"Đi công viên làm gì, chán lắm." Nam Chi phản đối.

Lâm Nam trả lại vòng tay cho Diệp Vãn Lê: "Gần đây mở một nhà ma mới."

Diệp Vãn Lê kêu lên một tiếng: "Tớ muốn đi."

"Nhắc tới nhà ma làm tớ nhớ chuyện của Diệp Vãn Lê hồi nhỏ." Dư Bạch kể: "Lúc Diệp Vãn Lê học lớp 4, chúng tớ cùng đi nhà ma, chiều cao phải trên 1m4 mới vào được, lúc đó Diệp Vãn Lê cao 1m42."

"Ban đầu cậu ấy vốn có thể đi vào, nhưng ở cửa nhà ma có 2 cái hộp sọ, thấy vậy Diệp Vãn Lê sợ quá lùi lại, nhưng mà vẫn muốn vào."

"Sau đó, lúc đo chiều cao, người đó thấy Diệp Vãn Lê sợ cả hộp sọ nên cố ý đo thấp xuống, khiến chiều cao 1m42 của cô ấy bị đo còn 1m39 thôi."

Diệp Vãn Lê không muốn nghe chuyện xấu hổ thời thơ ấu: "Người đó chắc chắn là ghen tị với tớ!!!"

"Ừ, ghen tị với chiều cao 1m4 của cậu." Lâm Nam đùa.

Diệp Vãn Lê im lặng 2 giây: "Tớ vẫn thích lúc mới quen cậu hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play