Về đến nhà, Diệp Vãn Lê đặt
cặp sách lên ghế sofa, hôm nay Diệp Thanh không phải làm thêm giờ nên về sớm,
hơn 5 giờ chiều đã về.
Diệp Thanh múc cháo trứng
muối thịt nạc vào bát của Diệp Vãn Lê rồi hỏi: "Hôm nay thi thế nào?"
Diệp Vãn Lê uống một ngụm cháo
rồi đáp: "Cũng ổn ạ."
Diệp Vãn Lê hỏi: "Chị
ơi, ngày mai trường có tổ chức họp phụ huynh, chị có thể đến dự được
không?"
"Chị không chắc có thể
đến được không.” Công việc của Diệp Thanh cũng khá bận: “Nhưng nếu có thể sắp
xếp được thì chị nhất định sẽ đến."
Diệp Vãn Lê gắp một miếng
thức ăn rồi hỏi: "Vậy em có cần xin phép giáo viên trước nếu chị không đi
được không?"
Diệp Thanh nói: "Em tạm
thời không cần nói với giáo viên. Ngày mai nếu chị không thể đi được thì sẽ
nhắn tin xin phép giáo viên cho em."
Diệp Vãn Lê đáp:
"Ồ."
***
Diệp Vãn Lê lười biếng ngồi
trên ghế sofa với con ngỗng lớn trong tay. Trên bàn gỗ, máy tính bảng vẫn đang
phát bài Hương Lúa của Châu Kiệt Luân.
Diệp Vãn Lê mở game Vương Giả
Vinh Diệu thì thấy Lâm Nam và Nam Chi cũng online.
Diệp Vãn Lê mời cả hai vào
phòng, cô bật micro: "Đánh không?"
Lâm Nam nhắn tin: [Đánh.]
Nam Chi cũng bật micro:
"OK, OK, để tớ mời thêm hai người."
Một lúc sau, Nam Chi đã rủ
thêm Vương Dao Dao và Kỳ Lẫm.
Diệp Vãn Lê: "Sao cậu
lại kéo Kỳ Lẫm vào? Cậu ta chơi cùi bắp, không xứng chơi với bản mỹ nữ!"
Kỳ Lẫm: "Cút đi, quên
cậu chơi Công Tôn Ly tệ thế nào rồi à?"
Diệp Vãn Lê: "Lần trước
xui xẻo, lần này coi tớ dùng Điêu Thuyền chở cả đám bay!"
— Trong game.
"Không phải chớ! Sao lại
cấm Điêu Thuyền của tớ???" Diệp Vãn Lê rất không tình nguyện.
Nam Chi: "Thái Văn Cơ
của tớ cũng bị cấm."
Diệp Vãn Lê: "Vậy tớ
chơi Angela. Cậu chơi Yao với tớ."
Vương Dao Dao chọn Hậu Nghệ:
"Cậu bắn kỹ năng 2 chuẩn không đấy?"
Diệp Vãn Lê: "Đừng coi
thường! Tớ là quốc phục Angela đấy."
Kỳ Lẫm: "Wow, Lâm Nam
còn biết chơi Angela nữa à."
— Trường học
Tạ Thất nằm sấp trên bàn của
Diệp Vãn Lê nói chuyện với cô: "Cậu đoán xem lần này hạng nhất năm là
ai?"
"Còn phải đoán à, chắc
chắn là cậu ấy rồi." Diệp Vãn Lê chỉ về Lâm Nam phía sau lưng.
Tạ Thất: "Sai rồi"
Diệp Vãn Lê đã xem điểm số
của Lâm Nam: "Không thể nào, tổng điểm của Lâm Nam là 732 mà."
Tạ Thất lắc đầu: "Không
phải, người đạt hạng nhất là Trần Thần lớp bên cạnh, với tổng điểm 739. Hạng
nhì là Từ Ngôn của lớp mình, còn Lâm Nam đứng thứ ba."
Trần Thần?
Từ Ngôn?
"Hai đứa này chép thế
nào mà đứng thứ nhất thứ nhì luôn vậy?" Diệp Vãn Lê nghĩ thầm.
Tạ Thất: "Tớ cũng không
ngờ Từ Ngôn lại có thể đạt hạng nhì, thật sự là một con hắc mã."
Tạ Thất tiếp tục nói:
"Nhưng mà, tớ nghĩ Lâm Nam có thể sẽ rất buồn."
Diệp Vãn Lê hỏi: "Tại
sao vậy?"
Tạ Thất giải thích: "Tớ
nghe nói ở trường cũ, Lâm Nam luôn đứng nhất lớp mỗi kỳ thi, chưa bao giờ đứng
nhì cả. Lần đầu chuyển trường đi thi lại xếp thứ ba, chắc chắn cậu ấy cũng
không vui lắm."
"Lúc nào cũng đứng nhất
lớp, giỏi thật đấy." Trong suốt quá trình học tập của Diệp Vãn Lê, chỉ có
một lần liên tiếp đứng nhất lớp, đó là hồi lớp 6.
Tạ Thất lấy ví tiền trong cặp
ra: "Tớ muốn đi căng tin mua đồ ăn, cậu đi không?"
"Đi."
***
Diệp Vãn Lê đi đến cửa căng
tin thì dừng lại, cô đưa ví tiền cho Tạ Thất: "Tớ không muốn vào trong,
cậu vào giúp tớ mua một cái bánh tổ và một chai hồng trà lạnh nhé."
Tạ Thất hỏi: "Sao không
vào trong?"
Diệp Vãn Lê: "Trong đó
đông người quá, tớ ngại."
Tạ Thất: "Được rồi, để
tớ vào mua giúp cho."
Sau khi Tạ Thất vào trong,
Diệp Vãn Lê ngồi trên ghế đá ở quảng trường Hồng Thạch, cô nhìn thấy Nam Chi
đang chơi cầu lông với một bạn nữ cùng lớp. (Ứng dụng TY T)
Diệp Vãn Lê lẩm bẩm:
"Tiết trước khi tan học cậu bảo không muốn chơi, sao bây giờ lại chơi
rồi?"
Bầu trời dần tối sầm lại,
chắc chắn là sắp mưa: "Chết tiệt, ghét nhất là những ngày trời mưa."
Trời dần mưa phùn, Diệp Vãn
Lê giơ tay hứng vài giọt mưa: "Sao Tạ Thất chưa ra nhỉ? Lâu quá rồi
đấy."
Diệp Vãn Lê định vào tìm Tạ
Thất thì bất chợt nghe tiếng nói sau lưng, những giọt mưa cũng bị cái ô trên
đầu chặn lại.
Không biết Lâm Nam đến từ lúc
nào: "Trời mưa rồi sao cậu còn đứng đây? Thích tắm mưa lắm à?"
Diệp Vãn Lê đáp lại: "Tớ
đợi người, không thích, tớ không có ô mà."
"À, vậy tớ đi trước
nhé." Nói thế nhưng Lâm Nam vẫn đứng tại chỗ.
Diệp Vãn Lê nắm lấy cán ô
phía dưới: "Không được, cậu đi là tớ sẽ ướt như chuột lột mất."
Lâm Nam: "Thôi được
rồi."
"Cầu chúc tôi bất cẩn
rơi vào vòng tay ấm áp của em." Diệp Vãn Lê vừa hát vừa đợi Tạ Thất.
"Đừng cứ đứng chờ ngu
ngơ nữa."
"Yêu là yêu mà sao buồn
quá."
"Tôi không muốn, không
muốn để em một mình."
Diệp Vãn Lê hát đến đây thì
không nhớ nữa, đoạn sau cô chỉ còn ngân nga "Đến cuối cùng..."
Lâm Nam nói: "Hát dở
quá."
Diệp Vãn Lê trợn trắng mắt:
"Cậu có thể chọn không nghe mà, tớ có ép cậu đâu?"
Nói xong, cô thấy Lâm Nam nhẹ
nhàng bịt tai lại.
Chịu hết nổi luôn.
Diệp Vãn Lê ăn bánh tổ trong
tay hỏi Tạ Thất: "Sao cậu đi lâu thế?"
Tạ Thất trả lại ví tiền cho
Diệp Vãn Lê: "Lúc tớ vào thì bánh tổ vừa mới nướng, nên tớ đợi ở đấy
luôn."
Tạ Thất hỏi Diệp Vãn Lê:
"Này, buổi họp phụ huynh chiều nay ai đến dự giúp cậu?"
Diệp Vãn Lê mở nắp chai hồng
trà uống một ngụm: "Chị tớ, nhưng chị ấy nói không chắc chắn có đến được
hay không."
Tạ Thất lại hỏi Lâm Nam:
"Còn Lâm Nam thì sao?"
Lâm Nam: "Mẹ tớ."
— 10 phút trước giờ họp phụ
huynh.
Lâm Nam vừa quay lại từ phòng
giáo viên, không biết đi làm gì. Cô thấy Diệp Vãn Lê đang dựa cửa sổ hành lang,
đi tới đưa cho cô một que kẹo: "Chị cậu đến rồi hả?"
"Vẫn chưa." Diệp
Vãn Lê đưa lại que kẹo cho Lâm Nam: "Tớ không thích vị dưa lưới.”
Lâm Nam cầm lại que kẹo, đưa
Diệp Vãn Lê một que khác vị việt quất.
Diệp Vãn Lê xé bỏ bao bì, bỏ
kẹo vào miệng. Vị kẹo ngọt lan tỏa khắp khoang miệng: "Cậu đến phòng giáo
viên làm gì vậy?"
Lâm Nam đặt hai tay lên cửa
sổ: "Xem bài văn của cậu."
"Xem bài văn của tớ
á?" Diệp Vãn Lê thắc mắc.
Lâm Nam cảm thấy trên đầu
Diệp Vãn Lê như có 3 dấu hỏi, nói: "Bài văn của cậu là bài duy nhất đạt
điểm tuyệt đối trong khối, thầy bảo tớ đi xem."
Diệp Vãn Lê: "À, không
tin."
Lâm Nam: "Thật mà, cậu
có tin không thì thôi."
— Họp phụ huynh
Họp phụ huynh đã diễn ra gần
20 phút nhưng Diệp Thanh vẫn chưa đến. Nam Chi đã đi đến đứng bên cạnh mẹ mình.
Tạ Thất vừa nói chuyện với Diệp Vãn Lê cũng đã ra ngoài.
Bây giờ Diệp Vãn Lê đứng một
mình cạnh kệ sách, bên cạnh có hai bạn nữ khác đang trò chuyện, còn Diệp Vãn Lê
cúi đầu xuống, ngượng chín cả người.
Nhưng không sao, vị cứu tinh
sẽ tới thôi!!!
Diệp Vãn Lê im lặng đứng cạnh
kệ sách.
Quách Gia đứng trên bục giảng
nói: "Các phụ huynh chưa đến có Tạ Thất, Dư Bạch và ai nữa nhỉ?"
Đây vốn chỉ là chuyện bình
thường, nhưng Diệp Vãn Lê vẫn cảm thấy ngượng khi Quách Gia không nói tên cô,
vì lớp chỉ có 3 phụ huynh vắng mặt thôi.
Khi Diệp Vãn Lê sắp xấu hổ
chết thì Lâm Nam bất chợt đi tới bên cạnh cô.
Lâm Nam dựa vào tường cạnh
Diệp Vãn Lê: "Ra ngoài chơi không?"
"Có được ra ngoài
không?" Diệp Vãn Lê hỏi lại.
Lâm Nam liếc nhìn chỗ ngồi
của Tạ Thất: "Tạ Thất không phải vừa ra ngoài à?"
"Tớ không dám đâu."
Diệp Vãn Lê thật sự sợ bị thầy mắng.
"Không sao đâu, đi thôi,
đứng trong lớp mãi không mệt sao?" Nói rồi Lâm Nam kéo tay Diệp Vãn Lê ra
ngoài, không đợi cô kịp phản ứng lại.
Diệp Vãn Lê mở cửa sổ ra, tựa
người vào cửa sổ hóng gió: "Mẹ cậu đẹp thật đấy."
Lâm Nam: "Cảm ơn
cậu."
Diệp Vãn Lê nói: "Sao tớ
cảm giác cậu với mẹ cậu hơi xa cách nhỉ? Lúc vào lớp, nếu không phải thấy cậu
giống bác ấy, tớ còn tưởng hai người không quen biết nữa."
Lâm Nam đáp: "Đúng là
hơi xa cách."
Diệp Vãn Lê vỗ vai Lâm Nam:
"Theo tớ nghĩ, cậu nên gần gũi với mẹ mình nhiều hơn."
Lâm Nam: "Ừm."
— Còn 10 phút nữa là kết thúc
cuộc họp phụ huynh.
Lâm Nam nhìn vị trí của Diệp
Vãn Lê vẫn trống không: "Sao chị cậu vẫn chưa đến?"
Diệp Vãn Lê dán mặt vào cửa
kính nói: "Có lẽ bận quá nên không đến được."
"Vị trí của em ở
đâu?" Có người vỗ vai Diệp Vãn Lê.
Là Diệp Thanh.
Họp phụ huynh sắp kết thúc,
Diệp Vãn Lê nghĩ Diệp Thanh sẽ không đến nữa: "Hàng thứ ba, chỗ trống
kia."
"Được."
***
Diệp Vãn Lê và Diệp Thanh
cùng bước ra khỏi cổng trường, Diệp Vãn Lê kéo cặp sách lên vai: "Chỉ còn
10 phút nữa thôi, em tưởng chị sẽ không đến."
Diệp Thanh mỉm cười:
"Làm sao có thể chứ, không chỉ 10 phút, ngay cả khi chỉ còn 1 phút, nếu có
thể đến được thì chị vẫn sẽ đến."
Một lúc sau, Diệp Thanh hỏi
Diệp Vãn Lê: "Đi dạo chợ đêm không?"
"Có có có, mau đi
thôi." Diệp Vãn Lê nắm tay Diệp Thanh chạy về phía chợ đêm.
"Chị ơi, chỗ nào bán túi
thơm vậy?" Diệp Vãn Lê kéo Diệp Thanh đi lòng vòng mãi mà không thấy chỗ
bán túi thơm.
Diệp Thanh dẫn Diệp Vãn Lê
đến một con phố: "Có, nhưng ở cuối con phố này."
Diệp Vãn Lê nói: "Chị
cùng em đi nhé."
Diệp Thanh nói: "Đường
này dài lắm, em chắc chứ?"
"Dĩ nhiên rồi."
Đi được một lúc, Diệp Vãn Lê
thực sự mệt rồi, nhưng khi cô chuẩn bị ngồi xuống nghỉ thì phía trước truyền
đến một mùi hương nhè nhẹ.
"Thơm quá!" Diệp
Vãn Lê nói.
Đi được khoảng 10 phút, Diệp
Vãn Lê và Diệp Thanh tới cửa hàng nhỏ bán túi thơm.
Cửa hàng rất bé nhưng bên
trong rất ấm cúng và thơm nữa, mùi hương khiến Diệp Vãn Lê ngửi thấy từ rất xa.
Diệp Vãn Lê lấy ngẫu nhiên
một túi thơm hoa tulip trên kệ, cô lấy từng túi ra ngửi, cuối cùng nghĩ vẫn là
hoa bách hợp thơm nhất.
Trên đường về, Diệp Thanh hỏi
Diệp Vãn Lê: "Có muốn ăn gì không?"
Diệp Vãn Lê lắc đầu: "Em
không đói, ở trường đã ăn rồi."
Diệp Thanh nói: "Nếu
không đói thì chị dẫn em đến bệnh viện thăm mẹ nhé?"