— Thứ Hai.
Tề Lỗ viết công thức lên bảng
đen, đột nhiên nói: "Thật ra tất cả các em đều rất thông minh, chỉ là
không muốn dùng trong học tập mà thôi."
Tề Lỗ vỗ bụi phấn trên tay:
“Ví dụ như, thầy bảo Kỳ Lẫm đọc công thức, em ấy không đọc được, nhưng hôm qua
thầy đứng ở cửa sau nghe em ấy đọc, bị người khác kéo tới Châu Phi, da dẻ rám
nắng."
Cả lớp cười ầm lên.
Tề Lỗ cũng cúi đầu cười nói:
"Em nói em có kỹ năng như vậy mà không nhớ được công thức? Em thì tốt rồi,
ngồi đó đọc đến khi da dẻ rám nắng."
"Ha ha ha ha ha, cười
chết mất." Diệp Vãn Lê cười nói: "Một ngày nào đó mình chết, chắc
chắn là do giáo viên dạy toán chọc cười chết."
——
Thời gian trôi qua nhanh
chóng, kỳ thi nói tới là tới.
Bảy giờ sáng, lớp học tràn
ngập tiếng đọc sách.
Kỳ thi đầu tiên bắt đầu lúc
tám giờ, họ vẫn còn một tiếng để đọc lại bài.
Nam Chi lấy sách giáo khoa
che mặt: "Đúng là cạn lời, lúc học cấp 2 nói là sắp thi thì hôm diễn ra kỳ
thi lại bị huỷ, sao giờ lại không bị huỷ?"
Diệp Vãn Lê nói một cách qua
loa: "Giờ là thời gian đọc sách buổi sáng, đừng nói chuyện với tớ."
Nam Chi cảm thấy kỳ lạ, ngày
thường Diệp Vãn Lê không bao giờ tích cực như vậy: "Cậu sao thế?"
Diệp Vãn Lê: "Cái
gì?"
Nam Chi hỏi: "Cậu ngày
thường tích cực như vậy à?"
“Tớ muốn được điểm cao hơn.”
Diệp Vãn Lê nói: “Như thế, lúc chọn vị trí sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”
Nam Chi nghĩ Diệp Vãn Lê muốn
ngồi với cô ấy: "Ừm, không ngờ cậu lại cố gắng vì tớ như vậy, tớ rất cảm
động."
Diệp Vãn Lê khó hiểu:
"Ai nói muốn ngồi cùng cậu?"
"Không ngồi với tớ thì
ngồi với ai?"
Nam Chi cũng chuyển trường,
lúc đó mới lớp 10, không quen ai ở đây, cũng không thích nói chuyện, tiết thể
dục cũng không có ai chung nhóm với cô ấy, là Diệp Vãn Lê chủ động kết bạn với
cô ấy để cô ấy không quá cô đơn, sau này mỗi khi đổi chỗ, Diệp Vãn Lê sẽ ngồi
với cô ấy.
Diệp Vãn Lê nói thầm:
"Ngồi với Lâm Nam."
"Tại sao?"
"Bởi vì tớ là lớp
trưởng. Vì cô ấy mới chuyển đến đây, không có bạn bè nên tớ sẽ ngồi cùng với cô
ấy."
"Được rồi."
***
Mười phút trước khi tan học,
giáo viên ngữ văn Nhuỵ Tiểu Tiểu từ bên ngoài bước vào lớp.
Nhuỵ Tiểu Tiểu nói rất nhanh:
"Đối với phần thi này, đề yêu cầu viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, phải
hơn hai dòng, không được lạc đề, sau khi thi, tôi sẽ là người đầu tiên lấy
phiếu trả lời để đọc thành phần."
"Nếu thấy các em viết
không đủ chữ, lạc đề, còn viết linh tinh, thì các em cứ chờ đó.” Nhuỵ Tiểu Tiểu
vỗ cây thước vào tay mang tính tượng trưng.
Vương Dao Dao vỗ bàn:
"Nếu chúng em thi trượt, có bị đánh không ạ?"
Nhuỵ Tiểu Tiểu nói:
"Người khác thi không tốt tôi không đánh, riêng em tôi đánh.”
Vương Dao Dao vỗ mạnh:
"A!!! Tại sao."
“Mỗi khi em học tiết của tôi
thì luôn gây rối, trả lời câu hỏi của tôi thì lại lái sang Châu Phi.” Càng nghĩ
càng giận: “Giáo viên lịch sử và giáo viên chính trị giận em tới mức không muốn
đến lớp nữa."
Kỳ Lẫm lập tức trả lời: “Thưa
cô, khi học thể dục, cậu ấy còn nói xấu giáo viên thể dục.”
"Được, đến lúc đó tôi sẽ
nói với giáo viên chủ nhiệm, em còn biết nói xấu giáo viên."
Nhuỵ Tiểu Tiểu cầm sách giáo
khoa lên: "Sớm muộn gì cũng sẽ khiến em sợ.”
Diệp Vãn Lê thì thầm vào tai
Nam Chi, nói: "Tớ thấy lần này Vương Dao Dao thực sự sợ rồi, lần trước
Quách Gia đã muốn đuổi cậu ấy về nhà, bảo là về mà suy ngẫm lại."
Nam Chi gật đầu: "Miệng
Kỳ Lẫm đúng là gợi đòn."
***
"Các cậu thi ở
đâu?" Diệp Vãn Lê quay đầu lại hỏi.
Hạ Diệp liếc nhìn sơ đồ chỗ
ngồi: “Tớ là lớp 10-1.”
Lâm Nam: “10- 2.”
Đôi mắt Diệp Vãn Lê sáng lên:
“Tớ cũng 10- 2.”
Lâm Nam: “Đúng là trùng
hợp."
Khi cùng Lâm Nam vào phòng
thi, Diệp Vãn Lê luôn cảm thấy Lâm Nam có chút gì đó kỳ lạ nhưng không thể nhận
ra.
Mặc dù Lâm Nam trông vẫn như
thường, nhưng Diệp Vãn Lê luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Giác quan thứ sáu của cô luôn
rất chính xác.
——Lớp 10-2
Trong bài kiểm tra ngữ văn,
Diệp Vãn Lê nhận được đề bài lập tức xem bài văn.
Chủ đề là:
Ở tuổi của chúng ta….
Diệp Vãn Lê mừng rỡ trong
lòng: "Đơn giản, so easy."
Tổng thời gian thi là 120
phút, Diệp Vãn Lê viết xong nội dung phía trước trong 60 phút, còn lại 60 phút
để viết bài văn, nhưng thời gian này rõ ràng còn dư dả.
Diệp Vãn Lê viết xong bài văn
trong 40 phút, bình thường Diệp Vãn Lê sẽ ngủ trên bàn sau khi làm xong bài
kiểm tra, nhưng lần này cô lại không kìm được mà
nhìn về phía Lâm Nam.
Lâm Nam ở hàng thứ hai, Diệp
Vãn Lê ở hàng thứ năm, tuy khoảng cách tương đối xa nhưng Diệp Vãn Lê vẫn có thể
nhìn thấy rõ.
Khi bài kiểm tra đầu tiên kết
thúc, sắp tới môn khác, Diệp Vãn Lê chạy một mạch đến lớp 6: "Nam Chi, cửa
sau."
Nam Chi vừa thu bài xong,
nghe thấy Diệp Vãn Lê gọi mình, cô ấy đi ra cửa sau: "Sao vậy?"
“Ra ngoài nói.” Diệp Vãn Lê
kéo Nam Chi ra hành lang.
Nam Chi lấy từ trong túi ra
một chiếc kẹo đưa cho Diệp Vãn Lê: "Có chuyện gì, nói đi."
Diệp Vãn Lê bỏ viên kẹo vào
trong túi: "Nếu như lần này có người gian lận bị nhà trường phát hiện thì
sao?"
"Bỏ học? Về nhà suy
nghĩ? Đuổi học?" Nam Chi tự hỏi: "Tớ thấy đều có khả năng, sao lại
hỏi thế? Cậu biết có ai gian lận à?"
“Ừm.” Diệp Vãn Lê dựa vào
tường: “Thi toán xong sẽ nói cho cậu biết, còn có năm phút nữa là vào rồi, tớ
phải đi trước.”
Nam Chi vỗ vai Diệp Vãn Lê:
"Thi cho tốt đi. Nếu thi trượt, sẽ không thể ngồi cùng Lâm Nam đâu."
"Biết rồi."
***
"Tại sao? Sao toán lại
có tám mặt, còn có sáu câu hỏi lớn?!!!" Diệp Vãn Lê sững sờ khi nhận được
bài kiểm tra toán.
Toán là điểm yếu của cô, ngày
thường làm đề Toán sáu mặt trong 120 phút cô còn cố được, giờ sao lại tận tám
mặt!!!
“Xong rồi, xong rồi, xong
rồi!” Diệp Vãn Lê thầm nghĩ trong lòng.
Diệp Vãn Lê nhìn đồng hồ ở
cuối lớp, đã gần 80 phút trôi qua, nhưng cô mới làm xong bốn mặt đầu tiên, nhìn
những người khác thì đã lật tới trang gần cuối.
Diệp Vãn Lê uống một hớp
nước, tự an ủi mình nói: "Đừng vội, vẫn còn thời gian, nếu không được, mấy
môn sau phải cố gắng hơn."
Thời gian từng phút từng giây
trôi qua, nhìn giám thị sắp thu bài, Diệp Vãn Lê còn có hai câu hỏi lớn, một
câu còn đang tính, câu còn lại chưa viết gì.
Cuối cùng bài cũng bị thu,
Diệp Vãn Lê đã làm được một trong hai bài còn lại, bài cuối thực sự không có
thời gian để làm, nhưng câu đấy lại được tận tám điểm!!!
***
"Thi như nào?" Nam
Chi đứng dưới bóng cây ăn kem.
Diệp Vãn Lê cắn một miếng kem của Nam Chi:
"Bài cuối không có thời gian để làm, tám điểm lận đấy! Tớ không làm
được."
“Tớ cũng chưa viết xong.” Nam
Chi nói: “Mấy môn còn lại cậu phải phấn đấu đạt thành tích xuất sắc, bù tám
điểm môn toán.”
"Cố lên, đi ăn cơm, trễ sẽ không còn cơm
ăn!" Diệp Vãn Lê nắm tay Nam Chi chạy về phía nhà ăn.
“Hôm nay sao lại ít người như
vậy?” Diệp Vãn Lê nhìn căng tin hầu như không có người hỏi.
Nam Cho nói: “Có lẽ đều đang
ôn bài, hoặc là ra căng tin mua chút gì ăn rồi.”
Mỗi buổi trưa có hai tiếng
nghỉ giải lao, sau khi ăn cơm xong, Diệp Vãn Lê đưa Nam Chi đến quảng trường
Hồng Thạch trước căng tin.
Diệp Vãn Lê ngồi trên xích đu
đung đưa: "Nếu nói chuyện gian lận cho giáo viên biết, mấy người đó có
chặn đường tớ sau giờ học không nhỉ?"
Nam Chi cắn một miếng lạp
xưởng trong tay: "Chưa chắc, cậu nói là ai trước, sao cậu biết họ gian
lận."
"Trần Thần và Từ
Ngôn." Diệp Vãn Lê nói: "Tớ đi đến khu rừng ở cửa sau của trường học
..."
Diệp Vãn Lê muốn ra ngoài đi
dạo sau khi kết thúc bài kiểm tra ngữ văn, đi đến khu rừng phía sau, phong cảnh
ở đây rất đẹp, thỉnh thoảng có vài chú chim bay trên ngọn cây, các cặp đôi
trong trường thường đều thích đến đây.
Diệp Vãn Lê chỉ ngồi trên
băng ghế trước mặt, khi còn 10 phút là đến giờ làm bài thi toán, Diệp Vãn Lê
phủi mông, định quay lại lớp học.
Sau đó cô thấy…
Trần Thần nói thầm: "Đưa
đáp án toán cho tớ."
Từ Ngôn lấy ra đáp án đã chép
trước từ trong túi: "Trần Thần, chắc chắn không có chuyện gì chứ?"
Trần Thần vỗ vai Từ Ngôn:
"Đừng lo, nếu bị phát hiện, đổ lỗi cho tớ."
Trần Thần: "Có đáp án
bài kiểm tra tiếng anh chưa, trước khi thi nhớ đưa cho tớ."
Từ Ngôn: "Kiểm tra tiếng
anh thì thôi. Giáo viên tiếng anh của tôi là Quách Gia, nếu phát hiện cho cậu
đáp án họ sẽ đuổi học hai bọn mình mất."
Trần Thần: "Đã nói rồi, nếu như bị phát
hiện, cứ đổ cho tớ."
…………
Sau khi nghe những lời của
Diệp Vãn Lê, Nam Chi hỏi: "Sao bọn họ biết đáp án?"
Diệp Vãn Lê nói: "Trường
trung học số 2 bên cạnh kiểm tra sớm hơn chúng ta hai ngày, hôm qua đã kiểm tra
xong rồi."
Sau khi Nam Chi ăn xong, cô
ném que xiên vào thùng rác: "Tớ nghĩ đừng nên nói, nhỡ họ phát hiện là cậu,
đánh cậu có mà toi mạng đấy."
"Được rồi, chúng ta trở
về phòng học đi."
***
"Lâm Nam sắp thi rồi,
không trở về phòng học sao?" Diệp Vãn Lê muốn đi đường tắt trở về, lại
ngoài ý muốn thấy Lâm Nam đang ngồi bên ao nhỏ.
Lâm Nam không nhúc nhích mà
lạnh lùng nói: "Cậu về trước à?"
Diệp Vãn Lê hái một đóa hoa
trong ao: "Tặng cậu."
Lâm Nam nhận hoa từ Diệp Vãn
Lê.
Diệp Vãn Lê khoát khoát tay:
"Vậy tớ đi trước."
Diệp Vãn Lê thực sự muốn hỏi
Lâm Nam có chuyện gì, nhưng Diệp Vãn Lê biết rằng ngay cả khi hỏi, Lâm Nam cũng
sẽ không nói mà còn khiến Lâm Nam cảm thấy khó chịu hơn.
Diệp Vãn Lê ngồi trong phòng
học, nhìn thời gian chậm rãi trôi qua.
30 phút
20 phút
10 phút
5 phút
Thấy đã đến giờ bấm chuông
vào lớp mà Lâm Nam vẫn chưa về, Diệp Vãn Lê muốn ra ngoài tìm cô ấy nhưng lại
không dám.
— Chuông reo.
Lâm Nam vẫn chưa quay lại, 10 phút sau.
— Báo cáo
Giám thị nhìn Lâm Nam:
"Sao lại đến muộn?"
Lâm Nam mở to hai mắt, nói
lung tung: "Em đi vệ sinh ạ."
Giám thị: "Vào đi."
"Tớ sợ chết khiếp, cứ nghĩ cậu ấy không
đến."
— Buổi tối.
"A!!! Cuối cùng cũng thi
xong." Diệp Vãn Lê cầm bộ đồ ăn lên chuẩn bị ăn.
Nam Chi nhớ bài tập hôm nay:
"Cầm giúp tớ."
Diệp Vãn Lê lấy bộ đồ ăn,
định vòng qua bên kia bục tìm Nam Chi, nhưng vì có quá nhiều người, bộ đồ ăn
của Nam Chi trong tay Diệp Vãn Lê đã bị Dư Bạch hất văng.
Dư Bạch không để ý, chỉ liếc
một cái liền rời đi.
Lâm Nam đi nộp bài tập về
nhà, quay lại thì gặp Diệp Vãn Lê, cô tiện tay nhặt giúp bộ đồ ăn, không biết
có phải ảo giác hay không nhưng Diệp Vãn Lê cảm thấy khi Lâm Nam nhặt lên, hình
như còn mỉm cười.
Diệp Vãn Lê đặt bộ đồ ăn vào
tay Nam Chi: "Bộ đồ ăn của cậu vừa bị Dư Bạch làm rơi, Lâm Nam nhặt giúp
cậu."
Nam Chi nhận lấy bộ đồ ăn:
"Không phải của tớ, là của cậu, cậu ấy nghĩ là của cậu đấy."