Buổi tối sau khi tắm xong, Lâm Nam ra ngoài thấy Lâm Mộ Vân mặc đồng phục
công sở ngồi trên ghế sofa.
Lâm Nam đi tới bên cạnh Lâm Mộ Vân gọi: "Mẹ."
Lâm Mộ Vân gật đầu, rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho Lâm Nam ngồi
xuống: "Ngồi đây."
Lâm Nam nghe lời Lâm Mộ Vân, ngồi xuống bên cạnh im lặng không nói gì.
Lâm Mộ Vân quay đầu nhìn bên sườn mặt Lâm Nam, rất muốn đưa tay vuốt ve
nhưng cô không dám, không phải vì sợ hãi, mà vì Lâm Mộ Vân nhận ra mối quan hệ
giữa cô và Lâm Nam bây giờ rất xa cách.
Kể từ khi Lâm Nam lên tiểu học, Lâm Mộ Vân không còn vuốt ve má Lâm Nam như
trước nữa.
Xa cách đến nỗi, Lâm Mộ Vân thậm chí còn không biết Lâm Nam thích ăn gì,
mang size giày bao nhiêu, cao bao nhiêu, học ở trường thế nào, có bạn bè không.
Lâm Mộ Vân hoàn toàn không biết những điều đó.
"Cảm giác nghỉ hè thế nào?" Lâm Mộ Vân suy nghĩ mãi mới hỏi Lâm
Nam, cuối cùng cũng chỉ nghĩ ra câu này.
Lâm Nam cúi nhìn điều khiển trên bàn: "Rất tốt."
Lâm Mộ Vân muốn tìm chủ đề: "Con ăn tối chưa?"
"Ăn rồi ạ" Lâm Nam nói: "Ra ngoài ăn với Hạ Diệp."
"Ăn gì?"
"Thức ăn nhanh."
Lâm Mộ Vân muốn tìm chủ đề tiếp tục nói chuyện với Lâm Nam, nhưng cô không
biết phải nói gì nữa: "Con có thể chơi dương cầm cho mẹ nghe được
không?"
Ánh mắt Lâm Nam vẫn dán chặt vào điều khiển: "Đàn dương cầm ở dưới
quê, ở đây không có."
Lâm Mộ Vân rũ mắt: "Vậy thôi."
"Nhưng con có t ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).