Diệp Vãn Lê quay đầu lại, thì thấy Hứa Tinh Nguyệt cầm một con sâu đang vẫy
trước mặt cô.
Diệp Vãn Lê sợ hãi la lên rồi lùi lại phía sau: "Hứa Tinh Nguyệt, cậu
bị điên à?!!!!"
Hứa Tinh Nguyệt thấy Diệp Vãn Lê sợ đến thế, vội vàng ném con sâu đi rồi
chạy lại chỗ cô ấy: "Chị cả à, chỉ là một con sâu mà cũng làm chị sợ như
vậy sao? Sao chị nhát gan thế?"
Diệp Vãn Lê sợ đến nỗi mắt đã rơm rớm nước mắt: "Tụi mình chơi với
nhau từ nhỏ đến lớn, cậu còn không biết tớ sợ côn trùng nhất sao? Cậu còn dám
doạ tớ nữa!"
"Xin lỗi Vãn Lê, tớ sai rồi, tha lỗi cho tớ đi, tớ sẽ không bao giờ
làm thế nữa." Hứa Tinh Nguyệt liên tục xin lỗi.
Diệp Vãn Lê lắc đầu, ra hiệu không sao: "Còn nữa cậu có thể bỏ cái
thói quen mổ xẻ côn trùng của mình được không!"
"Này, Diệp Vãn Lê cậu quá đáng rồi đấy." Hứa Tinh Nguyệt nói:
"Chuyện khác tớ có thể thay đổi, nhưng việc mổ xẻ côn trùng thì không thể
thay đổi được."
"Mà đây đâu phải là thói quen xấu? Đó rõ ràng là sở thích cá nhân của
tớ có được hay không."
"Tớ tôn trọng sở thích của cậu, nhưng cậu cũng đừng đem ra thực hiện
trước mặt tớ nữa được không?" Diệp Vãn Lê chỉ nghĩ đến cảnh Hứa Tinh
Nguyệt mổ xẻ côn trùng là người nổi da gà.
"Vậy ra cậu cũng không thích sở thích của tớ à? Tớ cứ tưởng chúng ta
sẽ là bạn thân cùng chí hướng suốt đời, nhưng không ngờ cậu lại ghét bỏ
tớ." Hứa Tinh Nguyệt đùa cợt nói.
Diệp Vãn Lê quen rồi, cũng không có quan tâm: "Cút đi, lần sau cậu còn
vẫy con côn trùng chết trước mặt tớ, chúng ta cắt đứt quan hệ ngay lập tức
đấy!!!"
"Không thế đâu, thôi đi ăn cơm đi!"
***
"Đây là cơm cậu nói à???" Diệp Vãn Lê nghi ngờ nhìn bát cháo hoa
và dưa muối trước mặt.
Hứa Tinh Nguyệt uống một ngụm cháo: "Tiểu thư à, tôi xin cô đừng làm
khó tôi nữa, ở nơi hoang vu này, có cái ăn như thế này là may rồi đấy."
"Đừng gọi tớ là tiểu thư." Diệp Vãn Lê không dưa muối, cháo có
thể uống, nhưng phải có rau chứ: "Ra ngoài mà cậu không mang thứ gì để ăn
à?"
"Tại sao phải mang đồ ăn?"
"Không mang đồ ăn thì cậu mang cái gì?"
Hứa Tinh Nguyệt lấy mấy dụng cụ từ balo ra, toàn là đồ dùng để mổ xẻ côn
trùng: "Chỉ có mấy thứ này thôi, tớ ra ngoài để giải phẫu côn trùng
mà."
Diệp Vãn Lê giờ hối hận muốn chết, biết vậy đã không đi rồi: "Cậu ăn
trước đi, tớ chưa đói."
"Vậy được rồi."
Thực ra Diệp Vãn Lê cũng không đói ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).