Khi tìm thấy chú mèo con, Diệp Vãn Lê cứ ôm nó mãi không buông, trên đường
về, Lâm Nam đẩy xe đạp còn Diệp Vãn Lê thì cứ ôm nó hun hít.
Lâm Nam không nhịn được nữa, hỏi: "Thích đến vậy à?"
"Tất nhiên rồi, cậu không thích nó à? Nhìn xem nó dễ thương cỡ
nào!" Diệp Vãn Lê đưa chú mèo lên trước mặt Lâm Nam: "Mèo đáng yêu
như thế này mà cậu không thích thì tớ không tin."
"Dù sao thì tớ cũng không thích." Lâm Nam nói.
Diệp Vãn Lê bắt chước lời Lâm Nam, nói đầy ẩn ý: "Dù sao thì tớ cũng
không thích."
Đi được một đoạn, Diệp Vãn Lê đặt chú mèo con vào giỏ xe đạp, sau đó cô xoa
xoa cái bụng của mình nói với Lâm Nam: "Tớ đói rồi, cậu mời tớ ăn
đi."
Lâm Nam vẫn là không thể cưỡng lại chú mèo này, vỗ nhẹ lên đầu nó:
"Cậu muốn ăn gì?"
Diệp Vãn Lê cười cười: "Hê hê, ngay trước cổng trường bên kia đường có
con phố có một quán mì mới mở, tớ nghe Kỳ Lẫm nói ngon lắm cho nên tớ muốn ăn
cái đó."
Lâm Nam gật đầu: "Được."
***
Đến quán mì, Lâm Nam phân vân: "Thế mèo con thì sao?"
Diệp Vãn Lê ôm chú mèo lên, nhìn vào mắt nó: "Đợi tí nhé, để người
thông minh tuyệt vời như tớ nghĩ cách."
Một lúc sau, Diệp Vãn Lê nghĩ ra một cách mà cô cho là đáng tin cậy:
"Hay là mua một sợi dây ở siêu thị, rồi cột nó vào bánh xe đạp nhỉ?"
"Ý tưởng rất hay, lần sau đừng nghĩ nữa." Mỗi lần nghe cách giải
quyết của Diệp Vãn Lê là Lâm Nam cảm thấy chấn động.
"Hay là thôi..." Diệp Vãn Lê định nói không ăn nữa thì thấy một
bóng dáng vừa quen vừa lạ ở vỉa hè: "Chờ tớ một chút."
"Ừ."
"Ngô Lập!" Diệp Vãn Lê ôm mèo chạy đến chỗ Ngô Lập: "Nhờ mày
chút chuyện."
Ngô Lập chỉ vào chú mèo: "Sao thế? Không phải muốn tao giúp mày trông
con mèo này chứ?"
"Đúng rồi." Diệp Vãn Lê nói: "Mày thật thông minh tuyệt
vời!"
"Mày nhặt được nó ở đâu thế? Sao nó dơ quá vậy?" Ngô Lập nhìn ra
chú mèo này thực sự rất đẹp, nhưng nó quá bẩn, thậm chí cả tai cũng dính đất.
"Nhặt bên cạnh thùng rác." Diệp Vãn Lê nói thật.
Ngô Lập ôm lấy chú mèo: "Đợi ngày nào đó tao cũng đi nhặt một con mèo
đẹp như thế này."
"Nhờ mày nhé."
"Biết rồi!"
"Bạn của cậu à?" Lâm Nam hỏi Diệp Vãn Lê.
Diệp Vãn Lê lắc đầu: "À, bạn cũ, bây giờ học trường khác rồi."
Lâm Nam: "À."
Diệp Vãn Lê: "Đi thôi!"
"Ừm."
Khi ăn xong ra ngoài, Diệp Vãn Lê thấy Ngô Lập đang ngồi trên xe đạp của cô
vuốt ve chú mèo, hơn nữa mèo con hình như đã được tắm rồi, sạch sẽ!
Diệp Vãn Lê đi đến trước mặt Ngô Lập: "Sao nó sạch thế? Mày tắm cho nó
à?"
"Ừm." Ngô Lập vuốt đầu chú mèo: "Vừa nãy mang đi tắm ở tiệm
thú cưng, bây giờ đẹp hơn nhiều so với lúc nãy."
Diệp Vãn Lê hừ một tiếng: "Tất nhiên rồi, đẹp hơn con chó to màu vàng
của nhà mày nhiều!"
"Này, sao lại gọi nó chó vàng, nó là Labrador đấy nhé!"
"Giống nhau thôi."
***
Trên đường về, Diệp Vãn Lê và Lâm Nam lại đi ngang qua cửa hàng hoa, lần
này Diệp Vãn Lê không lướt qua mà bảo Lâm Nam đợi cô một chút, cô vào mua thứ
gì đó.
Lâm Nam ừ một tiếng, Diệp Vãn Lê bước vào.
Diệp Vãn Lê vào mua một bó hồng đỏ rồi ra.
Lâm Nam nhìn bó hoa hồng đỏ trên tay Diệp Vãn Lê, hỏi: "Mua nó làm
gì?"
Diệp Vãn Lê cười quỷ quyệt: "Không nói cho cậu biết!"
Sau đó lại nói thêm câu: "Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi!"
Về đến nhà, Diệp Vãn Lê không cầm được mèo, vừa thấy chú mèo trên tay Diệp
Vãn Lê, Diệp Thanh đã đoạt lấy ngay, ôm không buông.
Diệp Vãn Lê quay về phòng, nhìn bó hồng trước mặt, thực ra Diệp Vãn Lê
không có thói quen nhớ ngày giờ, nhưng vừa rồi cô vô tình nhìn điện thoại, thấy
hôm nay là mùng 10 tháng 3.
Mãi đến tối ăn cơm xong, Diệp Vãn Lê mới lấy lại được chú mèo, cô đặt mèo
lên giường vuốt ve.
"Mày thật sự dễ thương quá đi!!!"
"Trên đời sao lại có mèo con đáng yêu như mày chứ?"
"Đặt tên mày là gì nhỉ?"
"Hay gọi là Tam Nguyệt nhé, được không?"
Chú mèo kêu lên một tiếng, Diệp Vãn Lê coi như nó đồng ý.