Nguyên Bảo bị vây quanh bởi một vòng người, lại còn bị chất vấn, mặt quỷ nhăn dúm dó, cái mũi cũng hít hít vài cái.
"Nhân gian một năm có hai lễ hội lớn, đó là Tết Nguyên Đán và Tết Trung Thu, Quỷ Môn Quan của chúng ta cũng có hai ngày lễ lớn. Một cái là Quỷ Tiết vào ngày 15 tháng 7, và cái thứ hai là tết Thanh Minh. Đối với tiểu quỷ chúng ta, tết Thanh Minh tương đương với tết Trung Thu trên nhân gian, là dịp để đoàn tụ với gia đình."
Thượng Quan Yên Uyển gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhướng mày nhìn hắn ta, “Vậy thì làm sao ngươi vào được đây?”
Nguyên Bảo lén lút liếc nàng một cái, giọng nói nhẹ nhàng hơn vài phần, hiển nhiên là đang thiếu tự tin.
"Cái đó là do khi chúng ta lang thang bên ngoài cung điện, tình cờ gặp được một ông lão đến từ âm phủ. Cũng coi như là đi xa gặp đồng hương, vì vậy cùng nhau trò chuyện một lúc. Sau khi lão nghe nói chủ nhân của chúng ta là người, đã rất phấn khích và vui mừng, còn nói rằng ông ta là Hoàng gia gia của chủ nhân. Vì hôm nay là tết Thanh Minh, nên Diêm Vương phê chuẩn cho lão về đây. Chúng ta biết được rằng đó là Hoàng gia gia của chủ nhân, lại còn đang làm việc ở chỗ Diêm Vương, nhất định là một người có quyền lớn, nên để cho ông ta dẫn đi vào."
Mặt mũi Thượng Quan Yên Uyển tối sầm, vong vo nửa ngày hóa ra là Hoàng gia gia.
Có điều, sao hôm nay Hoàng gia gia lại thông suốt rồi? Khó hiểu cái lý do về quê lại là vì tết Thanh Minh. Đây là muốn về thăm gia đình sao?
Nàng cúi đầu suy tư một lát, hỏi tiếp, "Người hiện tại đang ở đâu?"
Trên mặt Nguyên Bảo mang theo nụ cười nịnh nọt, vội vàng trả lời nàng, "Lão gia gia sau khi đưa chúng ta vào đây, tức khắc đã đi tới Thái Cực cung, nói là muốn thăm hoàng thượng."
Hoàng gia gia có chạy tới đó, phụ thân cũng không thấy được người, chỉ gặp được một lúc, lại không nói với nhau được lời nào, trong lòng không phải sẽ càng thêm khó chịu sao?
Đã lớn tuổi như vậy rồi, mà lúc nào cũng khiến người khác lo lắng.
Thượng Quan Yên Uyển bất đắc dĩ thở dài, xua xua tay với hai tiểu quỷ.
"Ta hiểu rồi, chờ sau khi Hoàng gia gia hoàn thành tế lễ, ta sẽ đi tới Quỷ Nha Môn, các ngươi đi về trước đi. Còn có yêu cầu chuẩn bị gì thì cứ để Võng Sinh cùng Lượng Sát lo liệu là được."
Nguyên Bảo nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, định tiến lên giường nàng, nhưng lại bị Thu Khinh túm lấy cổ áo, đôi chân trên không lắc lư, nhưng chiếc bàn tính trên tay vẫn kêu răng rắc.
"Công chúa, Thanh Minh lần này dù sao cũng là một ngày lễ lớn, tiểu quỷ làm việc ở Quỷ Môn Quan sẽ trở về để ăn tết, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
Cần mua thuốc bổ, khăn hoa áo gấm, hoa trưng, cờ thắng¹, mâm cúng, hoa quả bánh trái, pháo, rượu, thịt cừu, giấy tiền vàng bạc, chậu đốt,...
Buổi tối còn có tiệc đoàn viên, gà, vịt, bò, và thịt lợn rừng đều là những thứ cần thiết, cũng như rượu Đồ Tô², đĩa ngũ vị³, hoa giả, kẹo mạch nha."
¹ Cờ thắng: Cờ chiến thắng, một phong tục dân gian Trung Quốc. Cờ làm bằng vải và lụa, bên trên trang trí hình vẽ, chữ viết, câu đối.
² Rượu Đồ Tô: được ủ từ rượu và thuốc nam.
³ Đĩa ngũ vị: là năm loại rau có vị hăng cay được bày lên đĩa. Ngũ vị có thể là ngò rí, hành, tỏi, cải thìa, hẹ hoặc là hành, tỏi, ớt, gừng, mù tạt tùy nơi.
Người nãy giờ không có phản ứng gì là Bánh Bao, khi nghe thấy một loạt món ngon, ngay lập tức đôi mắt tỏa sáng rực rỡ, hắn ta tặc lưỡi, bắt đầu lải nhải.
"Chủ nhân, chủ nhân chớ quên ở đây còn một tiểu quỷ, ta muốn ngọc lưu ly, diều, bài bạc, cờ vây, tò he hình người, trống Thái bình⁴, trống bỏi…."
⁴Trống Thái bình: còn được gọi là "trống đơn" và "trống da cừu". Là
loại hình dân ca phổ biến khắp miền Bắc Trung Quốc (dân tộc Hán).
Thượng Quan Yên Uyển nhìn hai cái miệng líu lo, chỉ muốn tát chúng mỗi đứa một cái, đầu đã hơi hơi đau rồi.
“Thu Khinh, mau ném chúng ra ngoài cho ta.”
Xuân U và những người khác che miệng cười khúc khích, thầm nghĩ, không ngờ những tiểu quỷ này cũng khá dễ thương.
Khi Nguyên Bảo và Bánh Bao nghe nói rằng sẽ bị ném ra ngoài, chúng vội vàng mỗi tay ôm một chân của cả bốn người.
Vừa ra vẻ đáng yêu, vừa giả bộ đáng thương để lấy lòng các nàng, cầu xin để có được đồ vật chúng muốn.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
"Xuân U tỷ tỷ, đừng tưởng bề ngoài chúng ta chỉ là trẻ con, thật ra đã chết nhiều năm rồi, lâu nay không có người nhớ tới chúng ta.
Mỗi năm Thanh Minh đến, chúng ta chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn những vong linh khác gom tiền và đồ ăn ngon, lòng ta đau lắm, chỉ nghĩ đến đó là không tài nào ngủ được.”
Xuân U nhìn vẻ mặt buồn bã của Nguyên Bảo, âm thầm suy tư, đúng là một đứa nhỏ đáng thương, chỉ là tiểu quỷ thôi, mà cũng cần ngủ sao?
“Hạ Băng tỷ tỷ, ngươi nhất định phải đốt vàng lá cho ta, những thứ ta mới kể kia, đều có thể dùng lá vàng mua.
Nếu là cảm thấy ta thật sự quá là đáng yêu, cũng có thể đốt thỏi vàng cho ta, cho dù là ai ta cũng rất hoan nghênh.”
Hạ Băng chỉ cảm thấy đùi lạnh đến run cầm cập, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, trước khi nói chuyện ngươi có thể đeo mắt vào được không.
“Thu Khinh tỷ tỷ, Đông Âm tỷ tỷ, ta không cần vàng lá, cũng không cần vàng thỏi, tỷ chỉ cần nấu cho ta nhiều đồ ăn ngon là được, gà, vịt, cá, súp gồm bào ngư, vi cá, hải sâm, bong bóng cá, cho dù là ai ta cũng đón tiếp.
Còn nữa, khi đốt giấy nhớ ghi rõ tên ta là Bánh Bao, đừng nhầm đó nha, nếu không các tiểu quỷ khác sẽ được hưởng lợi đó."
Khuôn mặt Thu Khinh vô cảm, ha ha, muốn quên tên hai người các ngươi, cũng không dễ đâu.
Đông Âm đưa tay sờ sờ đầu của Bánh Bao, cười nói, "Yên tâm đi, đi theo ta rồi, đảm bảo sẽ cho ngươi ăn tết thật vẻ vang, mặc quần áo mới, mua đồ chơi, không thiếu một thứ gì."
Khóe miệng của Bánh Bao đầy dầu mỡ, nhịn không được cọ vào váy nàng ta, "Trời ạ, Đông Âm tỷ tỷ, tỷ đúng là một tiểu tiên nữ, vừa đẹp người vừa đẹp nết, ta..."
Bên này, hai tiểu quỷ vẫn ôm chặt góc váy của các nàng, diễn kịch đáng thương. Bên kia, sự kiên nhẫn của Thượng Quan Yên Uyển đã đạt tới giới hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, não nàng sẽ nổ tung mất.
"Thu Khinh, ngươi còn ngơ ngác ra đấy làm gì? Mau ném chúng ra ngoài cho ta, càng xa càng tốt.
Xuân U, còn ngươi thì hầu hạ ta rửa mặt, thay quần áo, hôm nay là Thanh Minh tế tổ, ta muốn tới sớm một chút.”
Buổi sáng Thanh Minh, đã định sẵn sẽ rối tung lên như mớ bòng bong.
Có một quy tắc quan trọng trong cung, rằng vào ngày tế tổ, hoàng đế phải dậy từ canh ba (giờ tý từ 11h đêm đến 01 giờ sáng), tắm rửa sạch sẽ, trang phục tươm tất, dâng hương cho tổ tiên.
Sáng sớm, Triệu Đức Thắng đã sai tiểu thái giám chuẩn bị nước ấm, dặn dò kỹ phải để đủ thảo dược vào trong nước tắm.
“Bệ hạ, nước đã đủ ấm, người có thể tắm gội được rồi.”
Có lẽ là gần đây chuyện vui tương đối nhiều, thân thể hoàng đế Nguyên Khang đã khôi phục đôi chút, tinh thần cũng tốt hơn.
Khi hoàng đế tắm gội không được nói chuyện, lúc này âm dương trong trời đất thay đổi, phải lẳng lặng cảm nhận, tổ tiên trên trời đang cưỡi hạc thị sát trần gian.
Hoàng đế Nguyên Khang mới vừa vào chậu tắm chưa được bao lâu, liền cảm giác quanh thân lạnh lẽo đôi chút, tựa như có thứ gì đó đang tới gần.
Ông ta đột nhiên mở to hai mắt, quan sát xung quanh, không phát hiện được gì bất thường, nên nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, hoàng đế Nguyên Khang đã cảm giác một trận buồn ngủ ập đến, thế là dựa vào thành chậu tắm bên cạnh ngủ rồi.
“Hoàng nhi, gần đây mọi chuyện tốt không?”
Bên tai hoàng đế Nguyên Khang nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu liền thấy, là hoàng đế Nhân Hòa!
Ông ta có chút kích động, mở miệng kêu, “Phụ hoàng, người tới thăm nhi thần sao?"
Vẻ mặt hoàng đế Nhân Hòa đầy ý cười mà nhìn ông ta nói, “Hôm nay là Thanh Minh, Diêm Vương đặc biệt cho ta nghỉ lễ, trở về thăm con một lát.
Lần trước ta đã nói với ngươi rồi mà, bây giờ ta đang ở âm phủ nhậm chức, ngày lễ, ngày tết vẫn có ngày nghỉ.
Dưới địa phủ, Thanh Minh là ngày lễ lớn, vạn quỷ cùng nhau ăn tết, quỷ tốt còn có thể về nhà thăm người thân.”
Trên mặt hoàng đế Nguyên Khang không kìm được nét phấn khích, đôi mắt đục ngầu cũng sáng tỏ hơn rất nhiều.
“Phụ hoàng, chuyện lần trước người bảo con làm, con đã hoàn thành rồi.”