Bên ngoài cung Trùng Hoa, hoa đào nở rộ thành từng chùm, vô cùng xum xuê, những bông hoa trĩu nặng đan xen trên cành, tựa như những ngọn lửa hồng rực cháy.
Trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có vài tia nắng yếu ớt chiếu vào phòng. Thượng Quan Yên Uyển nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ, cả người lạnh lẽo.
Nàng kéo chăn lên, trong người vẫn có chút lạnh. Còn chưa mở mắt ra, trong đầu đã chợt lóe lên một ý nghĩ.
Không đúng, thứ vốn dĩ được đốt ở trong phòng chính là loại than bạc quý giá nhất, như vậy làm sao mà có thể lạnh được?
Nghĩ đến đây, nàng vội mở mắt ra, liền nhìn thấy hai người quen thuộc, nói đúng hơn là hai tiểu quỷ.
Thượng Quan Yên Uyển từ trong chăn ngồi dậy, nàng hô với bên ngoài một tiếng, "Thu Khinh, ai cho bọn chúng vào?"
Vừa dứt lời, bốn nha hoàn vội vàng khoác áo chạy vào, nhìn ngó xung quanh. Ngoại trừ Thu Khinh, ba người còn lại trên mặt đều hiện rõ vẻ hoang mang.
Bọn chúng là ai? Nơi này làm gì có người chứ?
Thu Khinh bước lên phía trước, rút ra một lá bùa màu vàng từ bên hông, trao đổi ánh mắt với Thượng Quan Yên Uyển, rồi nhìn theo ánh mắt của nàng, nàng ta nhẹ nhàng dán lá bùa lên không trung, trước mắt ngay lập tức có thêm hai tiểu quỷ.
Đông Âm không hề sợ hãi chút nào, dù sao thì cũng đã từng gặp ma rồi, thậm chí còn có chút phấn khích khi nhìn thấy người quen cũ, đôi mắt nàng ta lấp la lấp lánh.
Chân của Xuân U và Hạ Băng dường như đã bén rễ thật chặt xuống lòng đất, đôi mắt của các nàng dán chặt vào hai đứa trẻ trước giường, như thể chúng sẽ biến mất ngay trong nháy mắt.
Hạ Băng chỉ vào hai đứa nhỏ, giọng run run hỏi, “Đây, đây là tiểu quỷ sao?”
Đông Âm kích động gật đầu, “Đúng vậy, đây là những người gác cổng Quỷ Môn Quan của chúng ta, Nguyên Bảo và Bánh Bao."
Xuân U tự nhéo tay mình, cố gắng hết sức để bản thân không ngất đi, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, "Bọn họ mới sáng sớm đã vào cung làm gì chứ? Chẳng lẽ ngày nào cũng ở nơi này sao?"
Thu Khinh nhàn nhạt thở dài, nhanh chóng đưa hai tay ra, mỗi tay xách một tiểu quỷ, "Nói cho ta biết, các ngươi làm sao vào được đây?"
Nguyên Bảo và Bánh Bao giãy giụa vài cái, khuôn mặt nhăn thành một nhúm, nhìn Thượng Quan Yên Uyển với ánh mắt đáng thương, “Chủ nhân, lễ tết đến nên ta tới tìm người, sao người có thể đối xử với chúng ta như vậy chứ? Cổ ta đau quá đi~”
Nguyên Bảo lắc lắc đôi chân ngắn ngủn vài cái, đập chiếc bàn tính trong tay mình vào cánh tay Thu Khinh, giả vờ khóc lóc rất lâu nhưng không nặn ra nổi một giọt nước mắt.
Còn Bánh Bao thì đang treo trên tay nàng ta, giả dạng thành một con cá chết, không hề động đậy, ngoại trừ việc nó đang nhai thứ gì đó ở trong miệng.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Ăn tết sao? Tết gì chứ?
Thượng Quan Yên Uyển khẽ cau mày, xua tay nói, "Bỏ chúng xuống trước đi."
Thu Khinh buông tay ra, Nguyên Bảo và Bánh Bao lập tức lăn xuống đất, khi nhìn lên thì đã bị bốn thị nữ vây quanh. Thật sự rất đáng thương.
Xuân Du là người đầu tiên phản ứng, “Công chúa, hôm nay là tết Thanh Minh, tết mà bọn chúng nói tới không lẽ là tết Thanh Minh?”
Hạ Băng sốt sắng trả lời, “Quỷ Môn Quan cũng ăn tết Thanh Minh sao?”
Thượng Quan Yên Uyển còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Nguyên Bảo đã tức giận mà ngẩng đầu đáp, “Chẳng lẽ chỉ có nhân loại các ngươi mới ăn tết à, chúng ta thành quỷ, liền không thể ăn tết sao?”
Ừ thì, lời này nói ra, nghe đúng thật là có chỗ hợp lý.
Hạ Băng bị một tiểu quỷ dùng con mắt to tròn như hạt trân châu tủi thân nhìn, trong lòng có chút áy náy, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Thu Khinh giơ chân lên đá nó, "Nguyên Bảo, đừng bắt nạt người thật thà nữa, nếu có điều gì muốn nói thì nhanh chóng nói đi, cũng không có ai bảo rằng quỷ không thể ăn tết."
Sắc mặt Thượng Quan Yên Uyển thờ ơ, ngay sau đó hỏi, "Còn nữa, hai ngươi làm sao vào được đây? Cung điện Trùng Hoa tràn ngập tử khí, cũng không phải nơi mà tu vi thấp như các ngươi có thể muốn vào thì vào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT