Lúc trên bàn ăn, Lục Quỳnh vẫn giữ
nguyên nụ cười trên môi. Cô ngồi đối diện Trần Niệm An, lặng lẽ nhìn cậu bằng
ánh mắt đầy lên án.
Nội tâm Lục Quỳnh: Đồ chó nhà cậu dám
chơi chiêu với bà!!
Trần Niệm An mỉm cười vô tội.
Nội tâm Lục Quỳnh: Mọi khoái cảm từ vả
mặt và làm màu của tôi đều bị cậu làm cho tiêu tan cả rồi!!
Trần Niệm An mỉm cười vô tội.
Lục Quỳnh: “...”
Lục Quỳnh cắn miếng thịt bò Kobe thật mạnh
để giải toả tâm trạng không vui. Không ngờ ánh mắt hằn học của hai người họ
trong mắt người lớn lại mang ý nghĩa “liếc mắt đưa tình". Chú Liêu cười hỏi:
- Quỳnh Quỳnh này, con và Niệm An biết nhau
hả?
Lục Quỳnh sượng trân. Cô còn chưa kịp
nói gì, Trần Niệm An đã giải thích trước:
- Dạ ba. Chị Lục Quỳnh là người tốt đã
đưa con đến bệnh viện lần trước.
Chú Liêu như chợt ngộ ra, cười rộ lên nói:
- Thế thì nhất định phải cảm ơn Quỳnh
Quỳnh rồi. - Rồi ông ấy quay sang giải thích với ba mẹ Lục Quỳnh còn đang ngơ
ngác: - Dạo trước Niệm An ngất xỉu trong trường, may mà Lục Quỳnh đưa nó đến bệnh
viện kịp thời. Nhưng khi tôi chạy đến đó thì con bé đã đi mất rồi.
Mẹ Lục Quỳnh nghe vậy cũng cười tươi
rói:
- Không ngờ lại có duyên đến như vậy. -
Nói xong mẹ Lục Quỳnh không quên dặn dò Lục Quỳnh: - Hai nhà chúng ta khá là
thân thiết, nếu các con đã quen biết nhau thì sau này ở trường nhớ giúp đỡ nhau
nhiều hơn.
Chủ tịch Tề Phong ngồi bên vẫn luôn im
lặng không nói chen vào được câu nào nghe vậy vội vàng kéo đứa con trai ngu ngốc
của mình vào cuộc trò chuyện:
- Trùng hợp quá vậy, thằng con nhà chú
cũng học cùng trường với hai đứa đấy. Nhưng nó học trước một năm, sau này có gì
hai đứa cũng có thể nhờ nó giúp đỡ.
Dứt lời, chủ tịch Tề Phong nói với Âu Dương
Dục:
- Tiểu Dục, sau này nhớ phải giúp đỡ
các em khoá dưới nhiều hơn đấy nhé!
Hiển nhiên Âu Dương Dục đã thoát ra khỏi
cú sốc double lúc nãy. Cậu ta giấu đi thái độ hổ báo cáo chồn của mình, ép buộc
bản thân chuyển sang hình thái “tinh anh xã hội":
- Dạ ba. Sau này các em có vấn đề gì cứ
việc tới tìm anh đây, nhưng mà… - Cậu ta cười xòa, cứ như đùa cợt: - Quan hệ giữa
hai em khoá dưới trước giờ vẫn luôn tốt đẹp, có lẽ chuyện mà đàn anh có thể
giúp đỡ chắc không nhiều lắm đâu nhỉ?
Lục Quỳnh: “...”
Đậu xanh rau má lá tía tô! Đây là lời
phản kháng từ tên hổ báo cáo chồn này sao? Thâm!
Thấy mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt
lên người mình và Trần Niệm An, thậm chí còn có cảm giác họ đang tò mò. Lục Quỳnh
bất giác có linh cảm không lành, nhất là khi bắt gặp ánh mắt sáng rực của chú
Liêu và ba mẹ mình. Cô thầm rủa Âu Dương Dục một trận, rồi thoải mái cười nói:
- Tiểu Dục à, cưng cứ thích đùa kiểu
này thế nhỉ? Ba chúng ta là như thế nào với nhau? Chúng ta mỗi ngày đều tụ tập
chung với nhau, nếu như xảy ra ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).