Anh Lại Ghen Sao

Chương 33


8 tháng

trướctiếp

Mặc cho bà ngoại tìm mọi cách để ngăn cản và cả Ôn Nam không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu bảo Cố Quyết đừng đi, nhưng anh vẫn kiên quyết đi xem. “Đây là chuyện đàn ông nên làm, chị là con gái đi sẽ mệt mỏi, ở nhà đợi tôi trở lại.”
Cuối cùng Ôn Nam cũng không tiếp tục ngăn cản anh nữa. Chú Trương nhà bên cho Cố Quyết mượn xe máy, kiểu dáng thô sơ của chiếc xe không ăn nhập chút nào với vẻ bề ngoài của Cố Quyết, khi ngồi lên, đôi chân dài của anh phải hơi co lại, Ôn Nam không nhịn được mà cười thành tiếng. “Đứa nhỏ không tim không phổi này, Tiểu Cố đi giúp người ta mà cháu còn đứng ở chỗ này cười.” Ôn  Nam cố nhịn cười, tiến lên hai bước, dịu dàng nhìn Cố Quyết: “Cậu đi chậm một chút, xem xem tình hình như thế nào rồi trở lại luôn nhé, tôi đợi cậu về ăn cơm.” Nói xong, cô cúi người xuống, đôi môi ghé vào bên tai Cố Quyết, nhẹ giọng nói: “Cậu không cần phải đi đến đầu cầu xem đâu, đi một lúc rồi trở về là được, mấy lời đó đều nói cho bà ngoại nghe thôi.” Ôn Nam cách anh rất gần, hô hấp phả vào tai anh khiến nó ngứa ngáy, hơi thở xen lẫn với mùi hương hoa tự nhiên, nhẹ nhàng mà mê người. Cố Quyết cuộn tay lại, hầu kết di chuyển lên xuống, cười nhẹ: “Vốn dĩ sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng mà động tác này của chị khả năng cao sẽ khiến tôi thất thần trong lúc đi đường, lỡ đâu rơi xuống vách núi xe hỏng người chết thì nhớ đốt cho tôi nhiều tiền một chút, à còn thêm cả một chiếc moto nữa, chị nhé.” Ôn Nam xoa đầu Cố Quyết một lúc:
“Cậu nói linh tinh cái gì đấy, mau nhổ nước bọt ba lần đi, lần sau đừng nói những lời không may như này nữa.”
“Sẽ không đâu.” Tính tình trẻ con của Cố Quyết lại tái phát, lè lưỡi làm mặt quỷ với cô, sau đó nổ máy xe: “Tôi đi đây, ngoan ngoãn ở đây đợi tôi.” Anh vẫn chưa muốn chết, trước kia anh không có cảm giác gì quá lớn với việc sống chết, nhưng bây giờ không giống như vậy, anh ước bản thân mình sống càng lâu càng tốt, anh có thể cùng với Ôn Nam trở thành những ông bà già. Cũng vì lý do này mà anh cố ý giảm tốc độ xe xuống, cũng kiềm chế chính bản thân mình không tiếp tục nghĩ về Ôn Nam nữa để chắc chắn rằng anh sẽ bình an quay về. Đầu cầu cách nhà bà ngoại Ôn Nam không xa lắm, cho dù đi chậm, không bao lâu cũng đã đến nơi. Ở đầu cầu vẫn còn một đám người đang vây quanh chiếc xe cùng người nằm trên mặt đất, Cố Quyết dừng xe ở một bên, tìm một chỗ trống để lách vào bên trong. Không nhìn thì sẽ không sao nhưng khi anh vừa nhìn thấy người nằm trên mặt đất thì không nhịn được mà bật cười. Cậu ta nằm thẳng tắp ở chỗ đó, cứng đờ không động đậy giống như một pho tượng ngã trên mặt đất, nếu như không phải bụng vẫn phập phồng lên xuống, lông mi còn rung động, sắc mặt hồng hào thì có lẽ anh thực sự cho rằng cậu ta đã chết rồi. Kỹ năng diễn xuất vụng về như vậy mà còn có thể lừa được nhiều người đến xem, cũng không biết những người đó đã nhìn thấu rồi hay chỉ đơn giản là đến xem náo nhiệt. Cố Quyết đi lên đằng trước, nhìn xung quanh đầy chán chường rồi nói với những người đang xem náo nhiệt: “Giải tán hết đi, để tôi ở lại chờ xe cấp cứu với cậu ta là được rồi.” “Cậu là ai vậy? Cậu quen cậu ta à?” Anh trai đang xem náo nhiệt nghe thấy thế hỏi một câu. “Tôi là tổ tông của cậu ta.” Ngoại trừ Ôn Nam ra thì Cố Quyết chẳng có sắc mặt tốt với bất kỳ ai, anh cũng không có kiên nhẫn giải thích cho người khác nhiều như vậy. Anh lười biếng khoanh tay trước ngực, bày ra tư thái tùy ý. Cuối cùng đám người cũng giải tán, chỉ còn Cố Quyết vẫn đang đứng đó và chủ xe với biểu tình hoảng loạn ở một bên. Cố Quyết đút tay trong túi quần, nhìn người nằm trên mặt đất, cười lạnh một cái. Anh đi đến gần chủ xe, nhỏ giọng nói: “Đừng lên tiếng, nếu không muốn mất tiền thì một lúc nữa anh lấy điện thoại ra quay video lại, nhớ chưa?” Chủ xe nghe thấy thế, vẻ mặt mờ mịt nhưng vẫn gật đầu. Cố Quyết đi đến bên cạnh Diệp Trầm, gương mặt lộ ra chút không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Đủ rồi đấy, cậu đừng diễn nữa.” Vì sao cậu ta phải làm như thế này, Cố Quyết cũng có thể đoán được một chút, nhưng anh cũng không biết đầu óc cậu ta bị hỏng chỗ nào rồi mới nghĩ được ra cái cách thiểu năng này. Nói đến đây rồi, Diệp Trầm cũng không có ý định giả vờ nữa, mở mắt ra, cười đứng dậy, nụ cười trên mặt có vẻ âm trầm khó nói. “Mắt anh cũng tốt thật đấy, Cố Quyết.” Cậu ta gọi tên anh không chút sai sót nào, cậu ta biết anh. Trùng hợp thật đấy, anh cũng biết tên cậu ta. “Đối phó với cậu thì như vậy là đủ xài, Diệp Trầm.” Giọng điệu của hai người đều lạnh lùng, đôi mắt nhìn nhau đầy sắc bén, nhưng chủ xe đứng ở một bên không phát hiện ra được chút khác thường nào, cầm video trong tay đi tìm Diệp Trầm lý luận. “Thì ra là cậu giả vờ à, có phải là cậu định ăn vạ đúng không, cùng tôi đi đến đồn công an nói rõ ràng!” Anh ta cầm lấy cổ tay của Diệp Trầm. Diệp Trầm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chủ xe rồi lại chuyển tầm mắt đến chỗ tay đang bị anh ta cầm lấy, giọng điệu cực kỳ trầm thấp, bên trong ẩn chứa sự tức giận: “Tôi đếm đến ba, buông ra.” “Một.” Khí thế của Diệp Trầm quá mức dọa người, mới đếm đến một người đàn ông đã buông lỏng tay ra, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, khí thế mạnh mẽ và suy nghĩ muốn nói đến cùng với Diệp Trầm cũng đã biến mất không còn tung tích. “Cách tôi xa một chút.” “Cậu thực sự không có vấn đề gì đúng không? Cậu sẽ không tìm tôi đòi tiền đấy chứ?” Người nọ vẫn còn chút nghi ngờ hỏi. Diệp Trầm nhìn lướt qua anh ta một cái, dọa chủ xe sợ đến mức không dám nói nhiều thêm một câu, dù sao trong tay anh ta có video, không cần phải lo lắng nên chủ xe lập tức rời khỏi đây, anh ta cũng không muốn tốn thời gian vào việc tiếp tục truy cứu nữa.(Ứng dụng T YT) Cố Quyết nhếch môi, cười khẽ một cái: “Một tên nhát gan.” Xe cấp cứu đến rồi đi cũng đi. “Cậu vẫn còn khá may mắn đấy.” Cố Quyết bóp bao thuốc trong túi, nói đùa. Thật sự rất may mắn, không có ai tính toán đến việc truy cứu hành vi này của cậu ta, một màn kịch cứ như vậy mà kết thúc, nhưng cậu ta vẫn còn không cam lòng. “Không thể so với anh được, Cố Quyết, anh còn có thể thoát chết khỏi vụ tai nạn xe cộ cơ mà.” Cố Quyết bóp chặt bao thuốc trong tay, ngón tay bị một góc nhọn của bao thuốc cắt một cái, nhưng ánh mắt anh vẫn sắc lạnh như cũ, ngoại trừ anh ra thì không ai biết được sự khác thường vừa nãy. “Xem ra cậu rất hiểu tôi.” Ý cười trong mắt Cố Quyết đậm hơn vài phần: “Cậu để ý tôi như vậy làm gì? Sợ hãi chuyện gì?” “Mấy năm trước cậu không hề xuất hiện ở trước mặt Ôn Nam, nhưng kể từ khi tôi xuất hiện, cậu lại sốt ruột đến tìm cô ấy, rốt cuộc là cậu đang sợ hãi cái gì?” “Xem ra anh cũng đã điều tra qua tôi rồi, anh để ý chuyện của tôi như vậy, anh cũng đang sợ cái gì?” Diệp Trầm đẩy vấn đề này lại cho Cố Quyết, giống như đang chơi đoán chữ. Cố Quyết cũng không tức giận, chỉ cười một cái, tùy tiện nói: “Cậu làm chuyện này là để cho Ôn Nam đến gặp cậu đúng không?” Cố Quyết thấy ánh mắt Diệp Trầm khựng lại một chút, một tia hoảng hốt mau chóng lướt qua, cảm giác chán ghét khi bị người khác nhìn thấu tuy rằng nhanh chóng biến mất nhưng Cố Quyết vẫn nhìn thấy rõ. Anh cười lạnh một tiếng, lời nói sắc bén như dao đâm thẳng vào tim cậu ta: “Vậy thì đáng tiếc quá, dù cậu có như vậy thì cô ấy cũng sẽ không đến gặp cậu đâu, cậu vui không?” Cậu vui không? Văn hóa Trung Hoa sâu rộng, mấy chữ này vốn rất bình thường, nhưng kết hợp với giọng điệu giễu cợt của Cố Quyết, đi vào lỗ tai Diệp Trầm lại trở nên cực kỳ chói tai. Cậu ta siết chặt nắm đấm, cậu ta đã thua trận ở lớp phòng ngự tâm lý rồi. “Nếu như anh không ở đây thì chị ấy nhất định sẽ đến đây rồi.” “Chị ấy sẽ không mặc kệ tôi, sẽ không, chị ấy sẽ không làm như vậy...”
Diệp Trầm đột nhiên giống như phát điên, nhìn xuống dưới đất, ánh mắt buông lỏng, không ngừng lắc đầu nói: “Sẽ không, sẽ không…”
“Cậu đừng làm những chuyện vô ích này nữa, cho dù cậu có chết thì cô ấy cũng sẽ không đến gặp cậu đâu.” “Tôi đã làm cái gì chứ?” Diệp Trầm dần bình tĩnh trở lại, ngước mắt lên nhìn Cố Quyết: “Tôi đã làm cái gì chứ?” Khuôn mặt Cố Quyết vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt anh càng thêm sắc bén. “Cần tôi giúp cậu nhớ lại không?”
Cố Quyết cảm thấy rất kỳ quái. Bởi vì nghi hoặc trong mắt Diệp Trầm lúc này không giống như là đang giả vờ. “Tôi đã làm cái gì chứ? Anh nói đi! Nói đi!” Diệp Trầm dần trở nên cuồng loạn, hai tròng mắt  đỏ tươi giống như đã điên rồi. Cố Quyết đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, cũng giống lắm. Có lẽ cậu ta thực sự bị điên rồi. Cố Quyết lùi về phía sau một bước, xoay người chuẩn bị rời khỏi đây. Ôn Nam vẫn còn đang đợi anh trở về. Cố Quyết đi hai ba bước đã đến bên cạnh xe máy, không chút chậm trễ mà khởi động xe, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng trở về. Không biết Diệp Trầm lại phát điên cái gì, đột nhiên lao ra ngoài khiến Cố Quyết phải phanh gấp một cái, suýt chút nữa thì anh đã tông vào cậu ta. Lực quá lớn khiến anh chút nữa ngã từ trên xe xuống. Mẹ nó, đây quả thực là một tên điên. Cố Quyết xuống khỏi xe, đi đến trước mặt Diệp Trầm, túm lấy cổ áo cậu ta, cố nén xúc động muốn ném cậu ta xuống đất, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên, giọng nói trầm thấp tràn đầy tức giận: “Con mẹ nó, cậu muốn chết thì cút ra chỗ khác mà chết.” Diệp Trầm để mặc anh túm cổ áo mình, không đẩy ra cũng không chống trả, nhìn anh vài giây rồi đột nhiên cười một cái, tiếng cười vừa quỷ dị vừa kiêu ngạo, văng vẳng bên tai Cố Quyết. “À, tôi nhớ ra rồi, nhưng mà đâu thể đổ lỗi cho tôi được chứ, là do chị ấy quá tin tưởng tôi thôi, dù sao lúc ấy tôi cũng là người mà chị ấy tin nhất mà...” Diệp Trầm nói ra từng chữ một, vẻ mặt đầy khiêu khích, thậm chí mỗi nhịp thở của cậu ta đều như đang thách thức giới hạn cuối cùng của Cố Quyết. Nghĩ đến những đau khổ trong quá khứ của Ôn Nam đều là do cặp cha con này gây ra, mà cậu ta lại dùng thái độ hời hợt này nói ra mọi thứ. Miệng Diệp Trầm đóng mở, còn chưa kịp nói ra thành lời đã bị Cố Quyết đấm cho một quyền mà ngã xuống đất, Diệp Trầm không kịp phản ứng lại, đầu đập xuống đất, mấy giây sau mới miễn cưỡng ngồi dậy được, khóe miệng vẫn còn ý cười, dường như đang cố ý chọc giận Cố Quyết: “Sao vậy? Anh thiếu kiên nhẫn thế cơ à? Anh có muốn biết chi tiết từng việc một không…” Diệp Trầm chưa nói xong, cổ áo đã bị Cố Quyết túm lấy, anh dùng sức kéo cậu ta lên khỏi mặt đất, lửa giận hừng hực trong mắt như thể muốn thiêu rụi Diệp Trầm. Nếu được thì lúc này anh rất muốn tên cặn bã này hóa thành tro bụi, biến mất khỏi thế gian. “Con mẹ nó, cậu thử nói với tôi thêm một câu nữa xem nào?” “À, tôi quên mất.”  Diệp Trầm cười nham hiểm, tràn đầy đắc ý: “Nhìn anh kích động như vậy thì có lẽ anh cũng đã biết những chuyện này rồi nhỉ? Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc chị ấy chưa biết việc anh đi điều tra những chuyện này đúng không? Anh cứ giả vờ như anh chẳng biết gì cả sao? Nhưng anh nói xem, nếu chị ấy biết sự thật sẽ cảm thấy như thế nào đây nhỉ? Chị ấy vẫn sẽ ở bên anh sao?” Từ trước đến nay Cố Quyết  luôn cảm thấy mình không có nhược điểm, cho nên anh không thể cảm nhận được rất nhiều loại cảm xúc. Nhưng một khi đã có nhược điểm, chỉ sợ một câu nhẹ nhàng bâng quơ cũng có thể làm rối loạn lý trí anh. Hiện tại nhược điểm của anh chính là sợ Ôn Nam chán ghét anh. Anh rất sợ. Huống hồ, bí mật trong lòng anh đã bị cậu ta phát hiện, bị người mà Ôn Nam chán ghét biết được. Đột nhiên có một dòng khí lạnh khiến da dầu anh tê dại, tràn vào cơ thể anh khiến anh không thể thở nổi, trong khoảnh khắc này, anh không thể khống chế được chính mình nữa, lại đấm mạnh một cái vào mặt Diệp Trầm. Một đấm này đã đánh nát tia dối trá cuối cùng của Diệp Trầm, cũng đã phá bỏ lớp mặt nạ giả tạo, để lộ ra bộ mặt thật méo mó đầy dữ tợn của cậu ta. Cậu ta nhào lên, vật lộn với Cố Quyết. Giờ khắc này không chỉ có Cố Quyết mất không chế mà còn có Diệp Trầm. Lúc hai người đánh nhau, Cố Quyết không biết âm thanh vang vọng bên tai mình là tiếng gào của anh hay là của Diệp Trầm, anh đã không thể phân biệt được nữa. Diệp Trầm vốn không phải đối thủ của anh, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong, cậu ta giống như một con chim bị mất cánh, chỉ còn lại một bàn tay cố gắng chống đỡ thân mình, khóe miệng còn vương vết máu chưa lau sạch. Khi anh nắm chặt nắm đấm một lần nữa, đột nhiên anh nghe thấy tiếng Ôn Nam đang gọi tên mình. Có  hơi mơ hồ. Chả nhẽ anh gặp phải ảo giác sao? Nhưng một tiếng này cũng đã kéo thần trí anh trở lại không ít. Diệp Trầm cố ý khiêu khích anh, khiến anh mắc vào cái bẫy mà cậu ta giăng ra. Trước kia anh không cần phải khống chế tính tình của bản thân là vì lúc đó anh không có gì phải để ý. Nhưng bây giờ anh không thể làm như vậy được, anh không thể bởi vì nhất thời xúc động mà gây họa lớn, khiến cho Ôn Nam thất vọng, khiến cô khó xử, thậm chí còn phải rời xa cô. Anh không thể xúc động. Anh phải cố giữ bình tĩnh để mình có thể tiếp tục ở bên cạnh Ôn Nam. Dừng lại đi, Cố Quyết. Lần này là giọng nói của chính anh, là lời anh tự nhủ trong tim. Dừng tay lại. Cố Quyết chậm rãi nới lỏng nắm đấm ra, dường như tay anh đã buông xuống, đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt anh. Là Ôn Nam. Diệp Trầm ở đối diện cũng khiếp sợ. Khóe mắt cậu ta bầm tím, sắc mặt tái nhợt, khi nhìn thấy Ôn Nam thì đột nhiên nhếch miệng cười, trong mắt như lấp lánh ánh sao. Nhưng Cố Quyết lại cảm thấy rất cay mắt. “Chị ơi…” Biểu tình của Diệp Trầm thay đổi rất nhanh, bày ra vẻ mặt vô tội, hoàn toàn khác với khi nãy, giọng nói cũng nhỏ xuống, mềm như bông, Cố Quyết nghe xong chỉ hận không thể lao đến xé miệng cậu ta ra. “Đừng có gọi tôi như vậy.” Ôn Nam nhẹ giọng nói, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì. Cô đứng quay lưng về phía Cố Quyết cho nên anh không thể nhìn thấy biểu tình của cô, nhưng giọng điệu cô quá mức bình tĩnh khiến anh hơi lo lắng. “Chị ơi, chị nghe em nói đã...” Diệp Trầm đứng lên, muốn kéo tay Ôn Nam lại nhưng bị cô lùi lại một bước tránh đi. “Chị, chị nghe em nói đã, chuyện năm đó có rất nhiều hiểu lầm, chị nghe em giải thích đã, đều là do cha em…Là cha em bảo em làm như vậy với dì và chị, nếu không thì em sẽ…” Lúc Diệp Trầm nói chuyện, cả khuôn mặt đều trắng bệch, biểu tình hoảng loạn, hầu kết giống như là bị ai đó bóp nghẹn lại, nói chuyện đứt quãng mãi không thành câu. Cả cơ thể Ôn Nam trở nên căng thẳng, ngay cả một câu cô cũng không nghe vào. Thời khắc này cô mới nhận ra, thì ra cô không quên hết những chuyện đó, mà chỉ là chúng nó bị lãng quên trong chỗ sâu nhất ký ức, trở thành đống rác rưởi cô không muốn dọn sạch, cô cho rằng chỉ cần tránh xa chúng nó, không nghe không thấy thì mọi chuyện sẽ bình thường trở lại, nhưng cũng sẽ có ngày cô đến gần chúng nó, đến lúc ấy, mùi tanh tưởi từ đống rác rưởi còn nồng đậm hơn hàng ngàn hàng vạn lần so với năm ấy. “Chị… Chị ơi…” Giọng nói của cậu ta văng vẳng bên tai cô, mỗi một tiếng gọi kết thúc, ký ức của Ôn Nam lại hiện ra rõ hơn, hết lần này đến lần khác khơi dậy cơn sóng gió bên trong cô. Lúc ấy cô có rất nhiều loại phản ứng như đầu đau như búa bổ, dạ dày quặn thắt, rất ghê tởm, cô muốn nôn ra. Còn có phản ứng mạnh nhất, cô rất muốn Diệp Trầm biến mất khỏi thế giới này, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này cùng với những thứ dơ bẩn kia. Trong thoáng chốc, cô nắm lấy thứ gì đó trong tay, rất nặng, cộm lên khiến cho tay cô đau đớn, giọng nói kia cũng ngày càng gần cô hơn… Hãy để thời gian ngưng đọng lại tại thời điểm này đi. Những suy nghĩ đáng sợ ấy điên cuồng mọc lên như dây leo, bao trùm lấy lý trí của cô, ngay lúc cô mất khống chế mà vung tay lên, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp