Có thể là
để ở trong ký túc xá?
Cố Quyết
ở ký túc xá của trường hết một học kỳ, sau đó mới chuyển ra ngoài. Mặc dù anh
không ở trong ký túc xá, nhưng vẫn nộp tiền ký túc xá nên anh vẫn còn chỗ ở ký
túc xá.
Khi
chuyển đi, anh để lại một số đồ ít dùng đến ở ký túc xá, lười dọn đi, mang về
chỉ tốn chỗ.
Đối với
anh, thẻ thư viện thuộc loại “không thường xuyên được sử dụng.”
Anh thay
quần áo và vội vã ra ngoài.
Trở về ký
túc xá, không có ai ở đó. Cố Quyết cũng không quá coi trọng về chỗ ở, ban đầu
bốn người ở cũng rất ổn, nhưng ba người khác quá ồn ào, anh lại muốn yên tĩnh
nên đã chuyển ra ngoài.
…
Về đến ký
túc xá, không có một ai, Cố Quyết không đặc biệt chú ý tới chỗ ở, mới đầu cũng
có thể ở chung với ba người khác, nhưng ba thằng nhóc kia quá ồn ào, anh vì
muốn yên tĩnh nên mới dọn ra ngoài.
Bây giờ
không có ai trong ký túc xá, đúng lúc anh có thể yên lặng tìm xem đồ vật kia ở
đâu.
Ký túc xá
không bằng nhà anh, chỉ có một không gian nhỏ hẹp, anh tìm một chút là xong,
nhưng vẫn không tìm thấy thẻ thư viện.
Khi anh
sắp bỏ cuộc, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra, ba nam sinh mặc đồ đá banh lần lượt
bước vào. Lúc họ nhìn thấy Cố Quyết, trên mặt đều lộ ra sự kinh ngạc.
Đứng ở
phía trước là Trình Trạch, hắn là người ồn ào nhất trong ba người.
Trình
Trạch ném quả bóng, đi đến gần Cố Quyết và đi vòng quanh anh, như thể nhìn thấy
điều gì đó kỳ lạ vậy.
Cuối
cùng, hắn hét lên một cách cường điệu: “Trời ơi, đúng là Cố Quyết, khách quý
nha!”
“Anh
Quyết, sao hôm nay anh lại về ký túc xá? Anh về đây ở hả? Mặt trời mọc hướng
Tây hay nhà anh phá sản thế?”
Thật ra
lúc Cố Quyết ở ký túc xá cũng có mối quan hệ tốt với ba người họ, còn có thể đá
banh hoặc chơi game với nhau, chỉ là quá ồn ào nên anh không thể ở chung nữa.
Nếu không thì với khả năng ồn ào của Trình Trạch, khiến anh giảm đi mười năm
tuổi thọ cũng không thành vấn đề.
Cố Quyết
không có thời gian để chào hỏi họ, anh đi thẳng vào vấn đề: “Có nhìn thấy thẻ
thư viện của tôi không?”
Trình
Trạch lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy qua, tôi cũng không biết cái của tôi ở đâu.
Tôi nhớ từ trước giờ cậu không đến thư viện, tại sao hôm nay đi tìm thẻ mượn
sách?”
Cố Quyết
không có tâm trạng nghe Trình Trạch dài dòng, anh chuẩn bị đi ra ngoài.
Dù sao đi
thư viện cũng không nhất thiết phải có thẻ này.
“Cậu muốn
đến thư viện à? Bây giờ muốn vào thư viện cũng phải quét cái thẻ kia...”
Bước chân
của Cố Quyết bị cản lại bởi lời nói của một người bạn cùng phòng khác.
Người bạn
cùng phòng này tên Lý Thành Huy, cậu ta chạy đến bàn của mình, lục lọi một hồi,
cuối cùng lấy ra một tấm thẻ. Ánh mắt của cậu ta hơi né tránh, cẩn thận đưa cho
Cố Quyết.
Cố Quyết
cúi đầu nhìn xuống, trên tấm thẻ đó là hình của anh, tên cũng là của anh.
Hóa ra ở
đây.
“Thật xin
lỗi, ngày đó tôi không tìm được thẻ của tôi nên mượn của cậu mà quên nói cho
cậu biết.”
Hiện tại
Cố Quyết không có kiên nhẫn tranh luận cùng cậu ta, anh dùng ngón tay nắm lấy
tấm thẻ muốn cầm đi, nhưng Lý Thành Huy vẫn cứ nắm chặt lấy nó.
“Sao
nữa?” Cố Quyết tức giận nói ra hai chữ.
“Cái đó,
tôi dùng thẻ của cậu mượn sách, hình như quên chưa trả...”
Lý Thành
Huy vừa nói vừa buông tấm thẻ đang cầm trong tay ra, chạy trở về tìm một ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).