Bạo quân từ bên ngoài tiến vào. Triệu Ngọc Nhu vội vàng trèo xuống. Ta thấy hắn tới, bò đến bên cạnh ôm chân hắn, khóc rống lên: "Bệ hạ, sao bây giờ người mới tới?"
Triệu Ngọc Nhu mỉm cười, nhìn ta xong nhìn bạo quân.
"Thần thiếp nghe nói Diệp Hi đã trở thành người của bệ hạ. Thần thiếp hôm nay gọi nàng ấy đến đây là muốn c.h.úc mừng. Mong s.a.u này Diệp Hi có thể bị bệ hạ mà b.ài ưu giải nạn."
"Đó khô.n.g phải là chuyện của ngươi!"
Bạo quân nhìn xuống Thiền nhi đang nằm trong vũng m.á.u. Triệu Ngọc Nhu có c.h.út xấu hổ. Ta gãi đùi, hắn quay lại nhìn ta.
"Nàng ta nói dối. Nàng ta muốn đánh vỡ miệng ta."
Triệu Ngọc Nhu hoảng hốt: "Diệp Hi. Sao c/ô có thể nói dối? Nói dối chính là đại bất kính!"
Ánh mắt của bạo quân dừng ở trên người Triệu Ngọc Nhu, miệng khẽ nói:
"Người của quả nhân, ngươi khô.n.g nên động vào."
Sắc mặt Triệu Ngọc Nhu tái nhợt. Ta bước theo bạo quân ra khỏi cung. Hắn liếc ta một cái sắc bén. Ta sợ tới mức trốn s.a.u lưng lão t.h.á.i giám.
"Nếu quả nhân khô.n.g tới, ngươi sẽ để cho nàng ta tát ngươi một cái sao?"
Lão t.h.á.i giám nhún vai. Ta rụt rè thăm dò:
"Dù gì nàng ấy cũng chính là Hoàng hậu tương lai. Nếu ta đắc tội với nàng, mai này sẽ khô.n.g có trái cây ăn."
"Quà nhân vẫn là quân chủ thiên hạ."
Hắn châm chọc ta một tiếng, xoay người rời đi. Y phục gấm theo bước chân mà sột soạt, ngọc bội bên người cũng vang lên.
Bạo quân ngồi trong kiệu được khiêng trở về Trường Sinh cung.
Ngày hôm s.a.u, nghe nói Triệu Ngọc Nhu đã bị đuổi ra khỏi cung vì đắc tội với hắn. Trong triều có người đề nghị bạo quân nạp thêm phi tần, liền bị hắn chém đ.ầ.u. Chuyện hắn giết người đã trở nên rất bình thường. Mỗi ngày vài người bị giết đã trở thành thói quen trong Hoàng cung.
Thời gian trôi qua, các vị đại thần cũng khô.n.g còn trô.n.g cậy vào Nhị vương gia lật đổ bạo quân n.ữa.
Triệu Ngọc Nhu tội nghiệp bị thất thân mà bạo quân khô.n.g chịu trách nhiệm. Lão t.h.á.i giám nghe ta nói, cây phất trần trong tay lại muốn đánh ta.
“Nói bậy bạ gì thế? Triệu tiểu thư vẫn còn hoàn bích.”
Ta nhớ tới hình ảnh một tháng t.r.ư.ớ.c, cảm thấy rất kì quái: “Nhưng mà ta thấy bọn họ rất thân mật mà?”.
Truyện Quân SựLão t.h.á.i giám nhướng mày, nhìn ta: “Đó là do ngươi tưởng tượng ra!”
Một t.u.y.ệ.t sắc giai nhân như vậy mà lại khô.n.g làm cho bạo quân động lòng. Ta đoán hắn chính là khô.n.g được.
Mùa đô.n.g đến cả Hoàng cung ngập trong tuyết trắng. Ta mang ngự thiện vào Trường Sinh cung. Bên ngoài bô.n.g tuyết tung bay. Cung n.ữ ở t.r.ư.ớ.c cửa Trường Sinh cung thấy ta, nhanh chóng vén màn mở cửa. Bạo quân đang xem tấu chương bên trong. Ta dọn dẹp xong, lão t.h.á.i giám liền gọi bạo quân ra dùng thiện. Lúc này n.a.m nhân đang bận rộn mới dừng bút, bước ra ngoài. Ta đứng ở một bên chờ đợi. Năm nay tuyết rơi nhiều. Hơi nóng từ bếp than bên cạnh sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo.
Bạo quân thong thả, ung dung ăn cơm. Ta lặng lẽ ngồi ở bên cạnh lò than sưởi ấm. Bỗng nhiên có tiếng bát đũa va chạm. Lão t.h.á.i giám hô lớn. Ta quay lại, vừa vặn nhìn thấy bạo quân nôn ra m.á.u đen, nằm trên b.àn khô.n.g nhúc nhích. Ta qua nhìn xem, kinh hoàng hét lớn. Ngự tiền thị vệ nhanh chóng chạy vào. Bạo quân được đỡ lên giường. Các t.h.á.i y ra vào liên tục.
Bạo quân trúng độc. Ta là người đ.ầ.u tiên bị b.ắ.t. Ngự thiện là chính tay ta đưa tới. Ta mang hiềm nghi lớn nhất. Cả triều đình đều biết bạo quân và Nhị vương gia thù hận thâm sâu. Ngự tiền thị vệ tìm thấy áo choàng của hắn trong phòng của ta cùng với lọ độc dược bị giấu dưới giường. Lão t.h.á.i giám vô cùng thất vọng. Khi ta bị thị vệ lôi đi, chỉ thấy lão lắc đ.ầ.u thở dài.
Ta vào trong nhà lao mới biết bản thân đã trở thành trọng tội. Dù cho ta có mười cái miệng cũng khô.n.g thể kêu oan. Ta là cung n.ữ của Trường Sinh cung, ngự thiện ta mang đến cũng chưa từng có ai kiểm tra qua. Hôm nay mọi thứ vẫn như bình thường nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bạo quân khô.n.g tỉnh lại, ta vẫn bị nhốt trong nhà lao. Bạo quân tỉnh lại, ta sẽ chết khô.n.g có chỗ chôn. Bình thường ta bị p.h.ạ.t đến đây, mấy lao ngục còn cùng ta tám chuyện. S.a.u khi bạo quân bị đ.ầ.u độc, khô.n.g ai muốn nói chuyện với ta n.ữa. Tất cả đều là ánh mắt thân vọng. Ngay cả đại ca đưa cơm cũng lạnh nhạt với ta.
“Nếu bạo quân chết, ch.ắ.c ngươi sẽ rất vui mừng nhỉ?”
Ngày thứ năm bị nhốt, ta hỏi vị đại ca kia. Hắn ném bát cơm về phía ta. Bát cơm rơi xuống đất, màn thầu và cháo trắng lăn khắp nơi. Đại ca lạnh lùng nhìn ta qua song sắt, thanh âm vang khắp nhà lao:
“Mạng sống của bọn ta là do bệ hạ cứu về. Bệ hạ đã cứu bọn ta, cho nên chủ nhân của bọn ta chỉ có bệ hạ. Dù ngươi nói rằng bệ hạ là người xấu đối với c.h.úng ta khô.n.g có liên quan. Bọn ta chỉ biết bệ hạ cứu bọn ta nên bệ hạ là người tốt.”
Ta lẩm bẩm: “Chẳng lẽ hắn lại tốt bụng vậy sao?”
Đại ca nhổ nước miếng, nắm lấy song sắt và nhìn tôi với vẻ mặt kiêu ngạo: “Bọn ta là người của tiền triều.”
“Khô.n.g thể ngờ ngươi lại là loại người này. Bọn ta đã tin sai người rồi. Ngươi cùng Hách Liên Kỳ có khác gì nhau chứ?”
“Ta khô.n.g có hại hắn.”
Khô.n.g ai tin ta. Đại ca đưa cơm rồi đi. Ta tự lấy một cọng rơm mà chơi một mình.
“A! Thật là mệt mỏi!”
Nhị vương gia biết tin bạo quân trúng độc, lập tức dẫn binh vào cung. Ngự tiền thị vệ bao vây Trường Sinh cung, quyết liều m.ạ.n.g ngăn cảm binh lực của Nhị vương gia. Toàn bộ ngự lâm quân đều vây quanh Trường Sinh cung. Các t.h.á.i y cũng ở bên trong Trường Sinh cung. Cửa Trường Sinh cung bị khóa chặt. Ngự lâm quân khô.n.g cho phép bất kì kẻ nào đến gần. Binh lực của Nhị vương gia cùng bọn họ tương đương, nếu có đánh cũng là hai bên cùng tổn thất. Bạo quân một ngày khô.n.g tỉnh, ngự lâm quân nhất quyết khô.n.g lui.
Các t.h.á.i y vẫn đang túc trực trong Trường Sinh cung. Bạo quân vẫn đang hôn mê bất tỉnh. T.h.á.i y vây một chỗ nhỏ giọng thảo luận. Bọn họ đối với việc Nhị vương gia tiến cung bức vua thoái vị dọa sợ. N.a.m nhân này từ khi nào lại có thực lực như vậy.
Bạo quân hôm mê càng lâu, tâm tình của đám quan lại càng bất ổn. Một số đại quan đã đứng ra ủng hộ Nhị vương gia. Nhị vương gia bức vua thoái vị, các đại thần ủng hộ Nhị vương gia thì bức ép các đại thần trung thành với bạo quân.
Kéo dài hơn mười ngày, Nhị vương gia cũng thành c/ô.n.g xưng đế. Trường Sinh cung vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt, dân c.h.úng hỗn loạn. Ngày thứ năm s.a.u khi Nhị vương gia đăng cơ, vị bạo quân trong Trường Sinh cung đột nhiên tỉnh dậy. Vòng vây của ngự lâm quân được mở rộng. Nhị vương gia ngồi trong đại điện, khó hiểu nhìn bạo quân dẫn binh tới.
Nhị vương gia ngồi trên long ỷ, quan sát sắc mặt của bạo quân. Sắc mặt hắn rất tốt, khô.n.g có dấu hiệu bị trúng độc.
“Độc cũng giải thật nhanh.”
Bạo quân lạnh như băng nhìn vương gia, khinh thường cong môi: “Đồ ăn đưa tới vốn dĩ khô.n.g có độc. Quả nhân chính là muốn dùng dịp này b.ắ.t hết đám quan loạn thần trong triều mà thôi. Cơ hội này là ngươi đưa tới, quả nhân tội gì mà khô.n.g dùng?”
“Ngay cả việc lợi dụng Diệp Hi?”
Bạo quân khô.n.g thay đổi sắc mặt, đứng ở trong điện nhìn Nhị vương gia. Đôi mắt kia chính là thứ Nhị vương gia ghét nhất. Người bình thường chỉ có mắt nâu và đen, vậy mà hắn sinh ra lại có mắt màu xanh lục. Ánh mắt kì lạ cũng khô.n.g thay đổi được số mệnh của hắn.
Vương vị mà tiên đế truyền cho hắn lại bị hài tử do nghiệt dư của tiền triều sinh ra cướp đoạt, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này?
“Ai mới là người thật sự lợi dụng Diệp Hi, ch.ắ.c người hiểu rõ nhất.”
Nhị vương gia ánh mắt tàn khốc, chắp tay s.a.u lưng, ngẩng đ.ầ.u nhìn ánh sáng xuyên qua đại điện, đôi mắt sáng ngời. Thị vệ tiến lên khống chế hắn, hắn phản kháng khô.n.g thành c/ô.n.g, bị tống vào đại lao.
Bạo quân bước ra từ đại điện. Mặt trời đang chiếu sáng khắp nơi. Lớp tuyết trên tán cây cũng tan dần.