Thái phó đưa nữ nhi vào trong cung, muốn nàng ta trở thành phi tần của bạo quân nhưng ý định thật sự là muốn điều tra các mối quan hệ xung quanh hắn. Bạo quân không thèm để ý đến nàng, Triệu Ngọc Nhu lại ngang ngược. Bạo quân không tìm được chứng cứ, để cho nàng ở lại Hoàng cung chờ lúc nàng lộ tẩy.

Bạo quân thật ra thích xem trò mèo vờn chuột. Diệp Hi bị đuổi chạy khắp nơi. Lão thái giám nhìn ra được là bạo quân muốn thử xem Diệp Hi có ghen với Triệu Ngọc Nhu không. Bạo quân biết không nên rút dây động rừng, sẽ không vì chút tình cảm trong lòng mà làm chuyện lớn. Nhưng mấy hôm nay Diệp Hi không đi làm, bạo quân có chút khó hiểu.

Lão thái giám tức giận cầm cây phất trần chỉ vào bạo quân, hận không thể đánh hắn một cái: "Nha đ.ầ.u của lão nô bị b.ắ.t n.ạ.t đến mức phong hàn, bệ hạ lại mặc kệ, để yên cho những kẻ kia!"

Lão thái giám là người của tiền triều. Tiền triều vong, lão bị sắp xếp làm việc ở nơi thấp kém nhất. Hồi bạo quân còn nhỏ được lão cứu một lần, từ đó lão quyết định đi theo hắn.

Độc dược mà Triệu Ngọc Nhu lén lút bỏ vào trong phòng của Diệp Hi được một tên thái giám bí mật theo dõi tìm thấy. Bạo quân yêu cầu để độc dược lại chỗ cũ, chờ thời cơ tới.

Diệp Hi được an bài làm việc ở Trường Sinh cung, đã lâu chưa về phòng. Ngự thiện hôm đó bạo quân không hề ăn. Hắn lợi dụng lúc nàng quay về phía chậu than sưởi ấm, lén lút nhả đồ ăn vào chiếc khăn bên cạnh, được lão thái giám giấu trong ống tay áo. Sự việc tiếp theo chính là những gì mà Diệp Hi đã biết.

Ta nghe xong lời kể của bạo quân, trầm tư một lát mới cúi đ.ầ.u hỏi hắn: "Tại sao chàng không kể cho ta nghe? Ta cũng muốn đóng kịch."

"Diễn xuất của nàng kém."

Ta tức giận, ra sức vừa nhéo vừa vặn khuôn mặt của bạo quân. Ta có thể tập luyện mà!

Trời vừa vào thu, thái y chẩn đoán ta đã mang thai. Bạo quân vui vẻ, tiêu sái phất tay: "Phong nàng làm Hoàng hậu."

Lão thái giám cũng cảm thấy cạn lời. Đôi phu thê này suốt ngày chơi mấy trò thăng cấp. Bạo quân biết mình có con, vui s.ư.ớ.ng không thể kiềm chế. Bạo quân cao hứng, các cung nhân cũng vui mừng.

Mỗi lần bạo quân hạ triều trở về, hắn sẽ vuốt ve phần bụng còn chưa nhô lên của ta. Một ngày mấy lần như vậy, ta vô cùng bực bội.

"Hài tử còn chưa thành hình, chàng đã sờ cả trăm lần."

Bạo quân nhàn nhã nằm ở trên giường, đôi mắt xanh biếc sáng ngời: "Ta rất vui."

"Hai kiếp sống mới có một đứa con, ai mà lại không vui mừng?”

Ta vuốt mái tóc dài của bạo quân, suy nghĩ một hồi lâu rồi cúi đ.ầ.u hỏi hắn: "Kiếp trước chàng có bị hói không?"

"Mặc dù ta là một nhân viên cần mẫn nhưng ta cũng rất biết chú ý đến hình tượng cá nhân."

Bạo quân thấy ta kì thị hắn kiếp trước đã ngoài 40 không có vợ con mà vẫn phải làm thuê cho người ta, gối đ.ầ.u vào bụng ta than thở.

"Ta có thể làm gì được? Doanh nghiệp nhà nước cũng rất cạnh tranh. Ta cũng không có cách nào."

May mắn thay bạo quân ở kiếp trước không phải là một lập trình viên.

(Hình như mấy lập trình viên bên đó đều hói đ.ầ.u hay sao á.)

Khi biết bạo quân tốt nghiệp ở một trường đại học danh giá, lại còn là nghiên cứu sinh vừa học vừa làm, ta cảm thấy rất yên tâm. Hài tử sinh ra nhất định có thể nhận được gen của bạo quân. Hắn lạnh lùng đả kích ta:

"Đó là ở hiện đại. Còn bây giờ thì là gen của Hách Liên Kỳ."

Hi vọng bị hắn đánh vỡ tan.

Ngoài hàng ngày phải lên triều và dành thời gian ở cùng ta, hắn đều một mình ở trong thư phòng viết lách. Ta nhìn thấy hắn viết mấy môn học ở thời hiện đại, trên mặt liền xuất hiện mấy vệt đen.

"Hài tử của chàng thật khổ. Ngay cả thời cổ đại cũng bị ép học nhiều như vậy."

Bạo quân đang viết mấy công thức hóa học, đ.ầ.u không ngẩng lên, đáp lời: "Học tập vì sự phát triển của Trung Hoa."

Thời gian mang thai cũng không có gì quá đặc biệt, trừ những lúc ốm nghén khó ăn thì đều bình thường và ổn định. Bạo quân phê tấu chương xong sẽ cùng ta đi tản bộ khắp Hoàng cung. Mỗi ngày lại đổi một địa điểm khác, ngắm nghía toàn bộ cả Hoàng cung.

Vì ta mang thai nên ta và bạo quân phải kiêng chuyện chăn gối. Ta nhìn bạo quân bị cấm dục, chay tịnh giống như hoà thượng có chút nghi hoặc. Hắn đang gọt táo cho ta, một dải vỏ táo dài rơi xuống đĩa, thấy ta vẫn luôn nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái.

"Nàng nhìn ta làm cái gì?"

"Vì sao chàng không mở rộng hậu cung?"

Bạo quân khó hiểu: "Tại sao ta phải mở rộng hậu cung?"

"Chẳng phải trong tiểu thuyết và phim truyền hình thì các Hoàng đế đều có hậu cung đông đúc hay sao?"

"Đầu óc nàng bị mấy thứ đó đầu độc hết rồi. Ai quy định rằng làm Hoàng đế nhất định phải có hậu cung đông đúc?"

Bạo quân dựa vào gối, nhấc chân duỗi thẳng lên đùi ta và đung đưa: "Nàng có biết tại sao các Hoàng đế thời xưa lại ch.ế.t sớm vậy không?"

Nếu không biết thì phải hỏi, ta khiêm tốn: "Vì sao?"

"Các Hoàng đế trong lịch sử đều chết sớm vì thân thể rỗng tuếch, sống và làm việc thiếu khoa học. Nữ nhân chỉ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của ta, huống chi ta cũng không thích nữ nhân thời cổ đại."

Ta vui mừng vì mấy lời khen ngợi của hắn. Bạo quân nhìn ta: "Nàng thấy không? Ông trời biết ta xuyên không đến đây một mình cho nên đã gửi đến cho ta một thê tử. Vụ buôn bán này không lỗ."

"Vậy nếu như ta không tới, chàng sẽ mãi mãi một mình sao? Nếu như ta không hiểu được tâm ý của chàng, chàng sẽ không thành thân sao?"

Bạo quân ngẩng đầu nhìn ta. Dưới ánh nến đôi mắt xanh ngọc càng trở nên sáng ngời. Hắn suy nghĩ vài giây, nghiêm túc trả lời:

"Ta nhất định sẽ cưới một thê tử khác và sinh một đứa con trai. Sau đó ta sẽ giao thiên hạ của ta cho nó. Nhưng ta thật sự không muốn."

"Nếu như không có nàng hoặc ta không thích nàng, giữa ta và nàng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì cả."

"Nhưng không có nếu như."

Ta suy nghĩ một lúc sau đó gật đầu: "Đúng vậy. Nếu như ta là chàng, phải đem thiên hạ vất vả lắm mới có được này truyền cho người khác, dù là hài tử của mình cũng không muốn."

Bạo quân cắn một miếng táo, búng tay: "Cho nên cả thiên hạ này thuộc về phu thê chúng ta."

Hoài thai 10 tháng, ta sinh hạ một tiểu hoàng tử. Ta nhìn con thừa hưởng đôi mắt xanh lục giống như bạo quân, không kìm lòng được mà thở dài: "Hách Liên Kỳ và Thường Nhạc công chúa đều có đôi mắt bình thường, tại sao chàng lại có đôi mắt màu xanh lục? Chuyện này thật sự rất kỳ lạ."

"Có lẽ ai đó trong gia tộc Hách Liên Kỳ cũng có đôi mắt màu xanh lục nên ta đã thừa hưởng gen của họ."

"Nhi tử của chàng sẽ được gọi là tiểu bạo quân sao?"

Bạo quân xoa cằm suy nghĩ, ngón tay chạm vào chóp mũi của con: "Cái biệt danh này hay đấy. Ta rất thích nó."

Từ nay có con, vì tương lai học hành của nó, hắn bắt đầu biên soạn các chương trình học tập. Hài tử vẫn còn nhỏ nhưng Phụ hoàng nó đã sắp xếp hết tất cả việc học của nó. Ta rất lo lắng cho cái đầu nhỏ của nó khi nhìn thấy số bài tập tiếng Trung, tiếng Anh, vật lý, hóa học của bạo quân.

Khi nhi tử biết đi, bá tánh bên ngoài đều gọi cha con hắn là đại - tiểu bá vương. Các cung nữ và thái giám cũng sẽ trộm kêu nó là tiểu bạo quân. Nhi tử sau khi nghe thấy, chớp mắt ngây thơ nhìn ta, non nớt hỏi: "Mẫu hậu, tại sao bọn họ đều gọi con là tiểu bạo quân?"

"Bởi vì Phụ hoàng của con là bạo quân, con lại là nhi tử của bạo quân, Mai này con cũng sẽ thừa hưởng tất cả thiên hạ của hắn. Phụ hoàng con là đại bạo quân còn con là tiểu bạo quân."

Tiểu bạo quân bối rối gãi đầu, khuôn mặt ngây thơ thật sự rất đáng yêu.

"Tại sao lại gọi Phụ hoàng là bạo quân?"

Ta xoa đầu con: "Bởi vì Phụ hoàng con khác với bá tánh."

Nó nghe không hiểu những lời ta nói, hai chân ngắn cũn chập chững đi tìm Phụ hoàng nó. Ta nhìn hài tử còn nhỏ mà lắc đầu. Bây giờ nó đi tìm bạo quân thì đến tám, chín phần sẽ bị hắn bắt học bài.

Cả kiến thức cổ đại và hiện đại đều phải học. Tiểu bạo quân đầu óc choáng váng. Nó mới vừa học thuộc bảng cửu chương nhân 9 thì đã bị bạo quân bắt giải toán học. Thật vất vả mới làm xong lại bị bắt học cổ văn. Hài tử đáng thương thậm chí còn không thể than vãn một lời.

Đã có lúc ta lo lắng đứa nhỏ này sẽ biến thành một con mọt sách nhưng sự thật chứng minh khả năng học tập của nó rất mạnh. Khi mới vừa lên 4,5 tuổi, nó đã hiểu rằng mình và những người khác rất khác nhau. Bởi vì nó là nhi tử của Hoàng đế cho nên chương trình học tập cũng sẽ không giống người bình thường.

Khi nhi tử học được cách giải các phương trình, bạo quân đã đem các đề toán Olympic cho nó làm. Tiểu bạo quân học xong một khóa học, đại bạo quân sẽ biên soạn cho nó một chương trình học mới. Ta nhìn tờ giấy ngập tràn những công thức hàm số mà cảm thấy đau đầu.

Sinh viên khoa xã hội sẽ không hiểu được sinh viên của khoa tự nhiên cho nên ta lựa chọn trốn đi.

Bạo quân rất coi thường mấy sinh viên khoa xã hội như ta. Hắn thường thách đố ta giải mấy bài toán. Một tháng trời ta chỉ viết được một chữ. Sau này, mỗi khi tiểu bạo quân học tập, ta sẽ cố gắng trốn khỏi tầm mắt của hai cha con, chỉ sợ bạo quân cũng bắt ta học cùng hài tử.

Ta đối với bạo quân cũng khịt mũi coi thường. Ở cổ đại thì mấy thứ này có lợi ích gì, có khi người ta còn thấy hắn là kẻ kỳ dị. Bạo quân lại cảm thấy không sao. Hắn cho rằng kiến thức cổ đại quá nhàn rỗi, bổ sung thêm kiến thức hiện đại coi như là cho chút gia vị vào cuộc sống nhạt nhẽo.

Ta nhàm chán không có việc gì làm liền rủ lão thái giám cùng ngồi dưới gốc cây tận hưởng bóng mát. Cuộc sống không có cung đấu kích thích thật sự quá buồn chán. Lão thái giám ở bên cạnh đang đánh phấn trắng, liếc nhìn ta một cái miệng, lảm nhảm:

"Người xem có ai dám bò lên giường của Bệ hạ không? Cả hoàng cung sắp biến thành nơi ở của thái giám rồi."

"Mấy cung nữ này thật sự không đạo đức nghề nghiệp một tí nào."

"Các nàng vì bảo vệ mạng sống của mình mà không dám."

Lão thái giám bỏ hộp phấn vào trong áo, lấy cây phất trần đánh vào bàn tay có tật xấu gãi chân của ta.

"Hoàng hậu nương nương! Đoan chính!"

Cuộc sống bình lặng khiến ta cảm thấy rất nhạt nhẽo. Bọn cung nữ ở ngự hoa viên đang tưới cây, ta lén lút đi qua. Ta tìm được một cung nữ đang cắt cành, nhẹ giọng hỏi bên tai nàng: "Có muốn làm phi tử của bệ hạ không?"

Cung nữ lập tức cầm đồ chạy đi. Ta đi đến bên cạnh một cung nữ khác đang tưới hoa, thì thầm: "Ngươi có muốn làm thì thiếp của bệ hạ không?"

Tay của nàng ta run lên, nước bắn hết lên hài. Ta ở một bên tiếp tục cố gắng: "Ta thấy diện mạo này của ngươi có thể được phong làm mỹ nhân. Ngươi có muốn thử một chút không?"

Cung nữ tưới hoa nhanh chân bỏ chạy. Mấy cung nữ khác nhìn thấy ta cũng vội vàng thu dọn đồ đạc chạy tán loạn. Ta nhìn cảnh đó mà trong lòng thấy hơi khổ sở. Sao mấy cung nữ này lại thiếu chuyên nghiệp như vậy? So với lúc trước khi ta mới xuyên qua, cung nữ hồi đó trong lòng luôn có ý tiến lên. Ta có chút hoài niệm mấy cung nữ tự cao tự đại ngày xưa.

Cuộc sống trong hậu cung của người khác đầy rẫy những âm mưu, ta lừa ngươi gạt, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng. Nhưng hậu cung của ta lại bình lặng như nước, thậm chí còn không có một tiếng cãi vã nào.

Lần xuyên không này thật sự không thú vị!

Hôm nay lúc bạo quân đang phê duyệt tấu chương, một cung nữ bưng trà tiến vào. Thân hình mảnh khảnh, eo thon mềm. Nước trà đã được đặt ở trên bàn nhưng cung nữ ở bên cạnh vẫn bất động. Bàn tay non mềm nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của bạo quân, sau đó trượt vào cổ áo của hắn. Da dẻ mịn màng, trên người lại mang theo hương hoa thơm ngát.

Bạo quân ngẩng đầu nhìn, cung nữ ngồi trong lồng ngực của hắn, nhuyễn ngọc ôn hương.

"Nô tì là Hi nhi, tới đây để hầu hạ bệ hạ."

Bàn tay ngọc ngà vuốt ve khuôn mặt nam nhân, môi mềm khẽ mở: "Bệ hạ có muốn vui vẻ một chút không?"

Bạo quân đặt bút xuống nhìn nữ nhân trong lòng, nhẹ cắn ngón tay trong miệng, ánh mắt lưu luyến: "Ngươi không sợ bị Hoàng hậu biết sao?"

Cung nữ mỉm cười, vỗ nhẹ vào ngực hắn, dùng ngón tay xoa xoa môi hắn, giọng điệu kiều mị: "Hoàng hậu sẽ không biết đâu. Chúng ta sẽ lén lút trong vui sướng.”

Bạo quân ôm nhuyễn thư trong lòng, từ án thư bước vào nội điện. Bức màn rơi xuống che hết cảnh xuân bên trong. Xong việc, cung nữ ghé vào trong lòng bạo quân, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ muốn phong cho thị nữ chức vị gì?”

Bạo quân cầm bàn tay cung nữ đang đặt trên ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve: “Phong nàng làm cung nữ bên cạnh ta.”

“Không phải nên là Mỹ nhân sao?”

Bạo quân giống như lưu manh vuốt ve cánh tay nàng, tiếc hận nói: “Nàng cũng biết Hoàng hậu của quả nhân là một con cọp cái. Ta sợ phong nàng làm phi tử sẽ bị Hoàng hậu ghen ghét hãm hại, sao có thể bằng việc làm cung nữ lén lút tư tình bên cạnh ta được.”

“Bệ hạ như vậy có khác gì ăn cơm không trả tiền không?”

Bạo quân không biết xấu hổ trả lời: “Ăn cơm trả tiền với không trả tiền gì chứ. Nhưng nàng có thể sinh hài tử cho quả nhân. Sinh công chúa thì có thẻ gả cho quan thần quý nhân. Sinh hoàng tử thì có thể cạnh tranh ngai vàng.”

“Một vụ làm ăn có lời như vậy, người khác cũng không có phần đâu.”

Nữ nhân như học hắn, cười lạnh một tiếng: “Chàng thật không biết xấu hổ.”

Lão thái giám từ trong sảnh bước vào đúng lúc thấy ta đang mặc y phục của cung nữ bước ra. Lão nhíu mày nhìn qua, ta ngượng ngùng che mặt. Lão thái giám dùng phất trần chọc chọc da thịt mềm mại của ta, mắng: “Người… Người… Người lại làm trò gì vậy?”

“Nghe công công nói kìa, thị nữ là cung nữ bên cạnh Bệ hạ.”

Lão liếc mắt nhìn ta một cái xem thường, sau đó giơ gậy muốn đánh ta. Ta nhanh chân chạy trốn. Lão đuổi theo sau. Ta núp ở sau cột cao ngạo nhìn lão: “Lão biết ta là ai không? Ta chính là cung nữ hầu hạ bên người Bệ hạ. Lão dám đánh ta thì ta sẽ bảo Bệ hạ đánh lão.”

Lão thái giám cười nhạt, giơ giơ phất trần: “Lão nô chính là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương. Để Hoàng hậu biết chuyện, ta xem ngươi còn sống yên được không?”

Đến bữa tối, ta đổi về thường trang của Hoàng hậu, học theo dáng vẻ Hoàng hậu bước vào nội điện. Bạo quân và hài tử đang ăn cơm. Ta đoan chính ngồi xuống bàn cơm, tiểu bạo quân nhìn ta, cầm chân gà thắc mắc: “Mẫu hậu, sao người lại trang điểm như vậy?”

Ta ưu nhã ngẩng đầu: “Đây chính là phong thái của bản cung.”

Tiểu bạo quân lắc đầu không hiểu, lại cúi đầu tiếp tục gặm chân gà. Bạo quân mặt không đổi sắc tiếp tục dùng cơm. Lão thái giám đứng ở cửa đợi lệnh. Ta nhìn một vòng thấy không ai để ý đến ta, nhún vai không nói gì, cầm đũa gắp thức ăn.

Bạo quân vào ngày thứ n cùng ta chơi trò sắm vai, lấy vài đề hàm số để trước mặt ta: “Nếu không có gì làm thì giải một ít bài tập toán đi.”

Ta im lặng một lúc rồi đứng lên rời khỏi Trường Sinh cung.

Một hôm ta chợt nhận ra làm Hoàng hậu đã nhàm chán như vậy, đến khi bạo quân c.h.ế.t đi, ta được làm Thái hậu chẳng phải còn buồn hơn sao.

Bạo quân nghe xong thì trả lời: “Nếu như nhi tử cả nàng là một củ cà rốt hoa tâm, khi nó làm Hoàng đế có hậu cung nhiều mỹ nhân, lúc đó nàng làm Thái hậu chẳng phải cũng sẽ được tham gia cung đấu rồi.”

“Nếu như nhi tử của chàng sủng phi diệt Thái hậu thì sao?”

Bạo quân giang hai tay: “Không liên quan đến ta. Lúc đó ta c.h.ết rồi.”

Người đã c.h.ế.t thì sẽ chẳng còn gì cả. Nghĩ đến mấy tin tức ở thời hiện đại về những người con bất hiếu, ruồng rẫy cha mẹ, ta có chút suy tư.

Trước khi bạo quân chìm vào giấc ngủ, ta nắm tay hắn: “Ta không muốn làm Thái hậu nữa. Nếu như chàng ra đi, ta cũng không muốn sống nữa. Sống một mình thì có ý nghĩa gì. Ta muốn đi cùng chàng, để trên đường Hoàng Tuyền chàng không phải cô đơn.”

Bạo quân cười, nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Được. Đến lúc đó ta sẽ phong cho nàng một phong vị tốt.”

Sau khi ước định với bạo quân, ta cảm thấy bản thân trở nên sáng suốt. Cuộc sống không có ta lừa ngươi gạt không không phải quá tệ. Nếu như thật sự có, cũng chưa chắc ta đã thích.

Lại một mùa xuân nữa đến, vạn vật sống lại. Tiểu bạo quân cầm diều chạy khắp Hoàng cung. Cánh diều bay phía trên, ta nhìn hài tử, tâm trạng hạnh phúc.

Bạo quân và lão thái giám từ trên bậc thang cao bước xuống. Hài tử nhìn thấy hắn, lôi kéo Phụ hoàng cùng thả diều. Cánh diều bay lượn trong không trung, tà áo của hài tử bay phấp phới.

Tiểu bạo quân được đại bạo quân ôm trong lòng, con diều trong tay hình như lại bay cao hơn. Cánh diều bay lượn trên bầu trời, như thể đang sánh vai cùng mây trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play