Cung nữ trong cung đúng là đám người hai mặt, vừa muốn lấy lòng ta, vừa mắng chửi ta. Trước mặt ta thì gọi tỷ muội, lấy lòng ta, sau lưng ta thì lại nói xấu ta.

Cung nữ không muốn trèo lên long sàng của hoàng đế không phải là một cung nữ khôn ngoan. Đêm nay vốn là đến lượt ta phải trực đêm, ai biết được cung nữ xinh đẹp nhất trong cung lại tìm ta, đi cửa sau muốn thế chỗ của ta.

“Muội muội tốt, đây là lễ vật cho ngươi. Chúng ta tối nay đổi chỗ, thứ này sẽ là của muội.”

Cung nữ kiều mị trước mắt tên là Linh Nhi, chẳng phù hợp với diện mạo của nàng ta chút nào.

Là một cung nữ có đạo đức nghề nghiệp, làm sao có thể bị khuất phục bởi năm lượng bạc. Chẳng qua bạo quân về sau sẽ có rất nhiều đêm sung sướng, còn bạc không phải lúc nào cũng có, cho nên ta lựa chọn năm lượng bạc này. Đêm đến, khi ta vừa lên giường ngủ, mới tiến vào mộng đẹp, cửa phòng lại bị mở ra, một cung nữ gọi lớn:

“Diệp Hi, bệ hạ gọi ngươi gấp.”

Ta nằm im trên giường: “Sao bệ hạ lại gọi ta?”

Thị nữ mặt tròn vẻ mặt ghen tị: “Hoàng thượng nói sẽ cho ngươi một bất ngờ, vậy ngươi nên đi mau."

Ta nghe thấy là chuyện tốt, cho rằng Linh Nhi đã thành công leo lên giường của bạo quân, trở thành phi tử của hắn.

Lòng tràn đầy vui mừng đến cung của bạo quân. Hắn mới tắm gội xong, đang ngồi trên ghế. Trên ngực vẫn còn lưu lại mấy giọt nước, tóc tản xung quanh.

Ta cho rằng tâm trạng hắn đang rất tốt, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, thầm suy nghĩ xem nên tâng bốc Linh nhi như thế nào.

“Tới rồi hả?”

Bạo quân lên tiếng, ta ngoan ngoãn cúi đầu. Bạo quân uống cạn ly rượu trong tay, tư thế tùy ý dựa vào phía sau.

“Đi ra đằng sau đem nàng ta thu dọn sạch sẽ.”

“Vâng.”

Ta là một cung nữ rất giỏi dọn dẹp, cho nên nhanh nhẹn chạy vào nội phòng, nhưng sau đó chỉ có thể chầm chậm quay lại, van xin tên nam nhân kia: “Bệ hạ, ta cảm thấy đau đầu chóng mặt.”

“Quả nhân thấy ngươi càng lúc càng to gan rồi, dám tự tiện cho kẻ lạ mặt vào nội phòng.”

Đôi mắt xanh lục đằng đằng sát khí nhìn ta chằm chằm. Ta biết mình đuối lý, chỉ đành chia cho hắn một phần ít bạc mà Linh nhi cho ta.

“Năm lượng bạc, ta bốn lượng, người một lượng.”

Bạo quân lại bắt đầu nổi giận, suýt chút nữa muốn bóp chết ta, cuối cùng vẫn tha mạng cho ta.

Nội phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Bạo quân hỏi ta: “Các cung nữ khác đều tìm cách trèo lên giường của ta, tại sao ngươi lại không muốn?”

“Ta có mục tiêu lớn hơn.”

Bạo quân rất có hứng thú: “Ồ, là gì thế?”

“Ta muốn làm Hoàng thái hậu.”

Bạo quân sắc mặt bất biến, lại hỏi: “Muốn làm Thái hậu thì trước đó ngươi phải trở thành Hoàng hậu của quả nhân đã. Sau đó, ngươi phải sinh ra Thái Tử tương lai thì mới có cơ hội làm Thái hậu.”

“Không cần phải phiền toái như vậy. Chỉ cần bệ hạ bây giờ hạ chỉ là ta có thể được làm Thái hậu rồi.”

Bạo quân lạnh lùng: “Ngươi đừng mơ!”

Loại đề tài vô nghĩa như thế này, không ngờ kẻ nhàm chán như hắn cũng quan tâm đó.

Bạo quân năm nay đã 29 tuổi, nữ nhân không có, nam nhân cũng không có. Không ai muốn một ông già cởi bỏ y phục của mình. (chị thâm lắm!)

Nhị vương gia mỗi ngày đều liều mạng khiêu khích đến giới hạn của bạo quân. Nhị vương gia muốn tìm đường chết, bạo quân cũng mặc kệ hắn. Ta vô cùng quen thuộc với kịch bản công thụ hành hạ nhau như thế này. Đối với Nhị vương gia, ta thấy hắn vừa ngốc nghếch lại vừa đáng thương. Bạo quân đã trở thành hoàng đế, hắn chỉ cần làm một vương gia nhàn hạ là được rồi. Vậy mà một hai không có việc gì làm, nhất định phải chọc tức bạo quân. Nghe thị vệ nói Nhị vương gia tà tâm muốn đầu độc bạo quân. Đây là lần thứ 32 hắn thất bại rồi. Thị vệ nghe ta tính toán, cười một tiếng, khinh thường nói: “Đây là lần thứ 112 rồi.”

Ta tỉnh ngộ, chẳng trách lại gọi hắn là Nhị vương gia, hóa ra là một tên nhị hóa. (tên khốn)

Gần đây có một mỹ nữ vào cung, nghe nói đây chính là hoàng hậu tương lai. Vì là cung nữ được hắn tin tưởng nhất, cho nên ta bị bắt đến trước mặt vị mỹ nữ kia.

Mỹ nữ quả nhiên là mỹ nữ, xinh đẹp đến mức ta không tìm được từ nào để khen ngợi, bởi vì ta đã bị ép quỳ gối đến hoa mắt chóng mặt.

“Nghe nói ngươi chính là cung nữ được bệ hạ sủng ái nhất?”

Ta lắc đầu: “Không có.”

“Ngươi giúp bệ hạ tắm rửa?”

Ta gật đầu: “Đó là bởi vì ta bị ép buộc. Nếu như nương nương đã đến, vậy thì công việc này nên giao lại cho người.’’

Mỹ nữ nghe xong rất hài lòng, liền trừng phạt ta, bắt ta quỳ trong thời gian một chén trà nhỏ. Mấy thị vệ tuần tra đi ngang qua, thấy ta đang quỳ gối trong hoa viên, tất cả đều giơ ngón cái lên khen ngợi: “Huynh đệ tốt, ngươi thật trâu bò!”

Ta ôm quyền cảm ơn: “Đa tạ, quá khen rồi!”

Bạo quân đi ngang qua, liếc nhìn ta một cái vô cùng chán ghét: “Đứng lên đi.”

“Hoàng hậu nương nương tương lai phạt quỳ, nô tỳ không dám cãi lệnh.”

Bạo quân lạnh lùng trừng mắt: “Đứng dậy đi.”

“Đa tạ ân sủng.”

Ta khó khăn muốn đứng lên, không ngờ vì quỳ quá lâu mà chân tê mỏi, lại ngã rạp xuống. Bạo quân lạnh lùng đi ngang qua ta.

Mỹ nữ chính là nữ nhi của Thái phó đương triều, Triệu Ngọc Nhu. Nàng được phụ thân tiến cử làm phi tần cho bạo quân. Nàng xinh đẹp như vậy, bạo quân sao có thể từ chối.

Khi ta vào cung để làm việc, lại thấy bạo quân đang ôm ấp Triệu Ngọc Nhu. Tiếng cười của nàng vang như tiếng chuông ngân. Y phục của bạo quân đã bị mở ra, để lộ khối cơ bụng hấp dẫn mà ta đã sờ qua vô số lần. Tay hắn đang đặt trên eo thon của Triệu Ngọc Nhu. Xương quai xanh xinh đẹp của nàng ta cũng đang lờ mờ ẩn hiện.

Triệu Ngọc Nhu nhìn qua, thấy là ta bước vào, đỏ mặt và đấm nhẹ vào ngực của bạo chúa, xấu hổ nói: "Bệ hạ, có người."

“Kéo ra ngoài.”

“A…”

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị ngự tiền thị vệ hai tay hai bên kéo đi. Ta nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy bạo quân đang ôm mỹ nữ vẻ mặt mê mang.

Ta hét lên: “Bệ hạ, ta còn có chuyện muốn nói a…”

Đáp lại lời ta chính là tiếng cửa đóng lại và gương mặt lạnh lùng của các thị vệ.

Ta hùng hùng hổ hổ, muốn trở về căn phòng tồi tàn của mình, lúc đi ngang qua hoa viên thì gặp Nhị vương gia. Nhị vương gia cũng đang hùng hùng hổ hổ đi về phía ngự hoa viên. Khi ánh mắt chúng ta chạm nhau thì liền hiểu ra rằng hai chúng ta đều đang mắng mỏ cùng một người.

“Ta vừa đi vào liền nhìn thấy bọn họ đang điên loan đảo phượng, chơi vui vẻ vô cùng. Ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị đám ngự tiền thị vệ lôi đi ném ra ngoài. Ngươi nói xem có phải hắn đang phát bệnh tâm thần không?’’

“Lời này của ngươi thì tính là cái gì. Ngôi vị hoàng đế của ta còn bị hắn đoạt mất.”

“Hắn mỗi ngày đều chỉ biết tức giận. Mỗi lần tức lên thì chỉ biết mắng ta chửi ta. Hắn là hỏa long hay sao mà tính tình lại nóng nảy như vậy? Loại bạo quân ngang ngược này đáng lẽ phải bị gi.ết lâu rồi!”

“Lời này của ngươi thì tính là cái gì. Ngôi vị hoàng đế của ta còn bị hắn đoạt mất.”

Ta tức giận trừng mắt, nhìn về phía Nhị vương gia đang thở dài não nề: “Ngươi chỉ biết nói mấy câu như vậy thôi sao?”

Nhị vương gia lắc đầu: “Không phải, bởi vì ta cảm thấy cả thiên hạ này không có nỗi đau nào hơn sự khổ sở này của ta.”

Bộ dáng ủy khuất của Nhị vương gia khiến ta mềm lòng. Trên đời này thật sự không còn ai thảm hơn hắn nữa. Cho nên ta dùng tay vỗ vỗ vai hắn coi như an ủi.

“Cố gắng hơn nữa và nhất định phải đánh bại tên bạo quân kia!”

Mắng chửi xong, bọn ta cùng nhau rời khỏi ngự hoa viên, phủi phủi mông, sau đó đường ai nấy đi.

Nữ nhân Triệu Ngọc Nhu này cái gì cũng tốt, nhưng vấn đề là tâm tư quá ác độc, suốt ngày hành hạ người khác, thật xứng đôi với tên bạo quân. Trong cung đồn đại rằng quan hệ của ta và bạo quân rất tốt, cho nên nàng ta tìm mọi cách để làm khó ta. Lần nào nàng cũng tìm cớ để phạt ta. Đối với mấy lời đồn này, ta xin phép được cảm ơn tổ tiên nhà bọn họ.

Đến cánh cửa phòng ta cũng bị hạ nhân của Triệu Ngọc Nhu đạp đổ. Cánh cửa cũ kỹ kêu cót két vài tiếng, sau đó đổ rầm trên đất. Triệu Ngọc Nhu y phục hoa lệ đứng trước cửa phòng ta, gọi lớn:

“Diệp Hi, ngươi lăn ra đây. Đừng để ta phải vào trong đó gọi ngươi.”

Ta vẫn còn đang ngái ngủ, hai mắt nhập nhèm mở ra, lại thấy cung nữ thân cận của Triệu Ngọc Nhu bê theo một chậu nước lạnh đi tới, dọa ta sợ hãi nhanh chân bỏ chạy.

Nước lạnh dội lên giường, ướt sũng nhỏ giọt. Triệu Ngọc Nhu chỉ vào ta: “Ngươi dám trốn ta?”

“Ngươi có phải bị ngốc không? Ta không trốn, chẳng lẽ cứ để mặc ngươi tìm đủ lý do vô lí để phạt ta?”

Triệu Ngọc Nhu đỏ mắt căm tức: “Lôi nàng ra ngoài, phạt quỳ ngoài ngự hoa viên.”

Trời đã sang thu, thời tiết lạnh lẽo, ta quỳ gối ở ngự hoa viên liên tục hắt xì. cung nữ của Triệu Ngọc Nhu ở một bên nhìn chăm chú canh chừng ta. Ta sụt sịt. Nghẹt mũi quá. Gió lạnh thổi qua, hai đầu gối ta đã đau đến phát run. trong lòng đem Triệu Ngọc Nhu cùng bạo quân mắng máu chó đầy đầu. Nhị vương gia đi ngang qua, thấy ta đang quỳ gối, vẻ mặt kinh ngạc hỏi ta:

“Quỳ ở chỗ này làm gì?”

“Bị Hoàng hậu nương nương tương lai phạt!”

Nhị vương gia mỉm cười. Đôi mắt cong cong như trăng khuyết, tuấn tú, tiêu sái. Hắn cởi áo choàng trên người khoác lên người ta. Trên người hắn có mùi thơm nhàn nhạt, cười nói: “Cũng đành thôi.”

Nhị vương gia rời khỏi ngự hoa viên mà ta vẫn nhìn theo. Gió lạnh quá. Sao một người hào sảng như vậy lại nhất quyết phải ngồi lên ngai vàng kia chứ?”

A chu. Ta lại hắt hơi một cái nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play