4.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Tất nhiên nguyện ý.”

Nguyện ý mang trang sức biểu tỷ dùng qua, nguyện ý mặc xiêm y giống nàng ta.

Cũng nguyện ý trở thành thế thân của nàng, là công cụ để hai người chứng minh tình cảm, mất hết tự trọng.

Tuy ta không thể phản đối mối hôn sự này, nhưng sau này phải sống thế nào là do ta quyết định.

Lộ Uyên sửng sốt.

Thấy ta có địch ý vô cùng lớn với hắn, Lộ Uyên chỉ đành thở dài.

“Xin lỗi, ta thất lễ.”

“Ngủ sớm đi.”

Lộ Uyên lấy một cái đệm mới ra trải xuống đất, đặt lưng nằm xuống.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau sau khi tỉnh rượu, Lộ Uyên trở lại bộ dáng lạnh lùng uy nghiêm của một vị tướng quân.

Hắn nghiêm mặt thu đệm, tự thay xiêm y, cũng không nói một câu nào với ta.

Lúc cùng nhau dâng trà cho phụ thân hắn, Lộ Uyên vẫn căng chặt quai hàm, trầm mặt không nói.

Lão tướng quân thấy hắn như thế liền tức giận đặt mạnh chén trà lên bàn.

“Ngươi làm sao lại bày ra vẻ mặt đưa tang này!”

“Ngươi khóc trời kêu đất đòi cưới nương tử, cưới về xong cười với nàng một cái cũng không muốn. Không sợ dọa nương tử ngươi chạy mất sao?”

Lão tướng quân hùng hổ trừng mắt với Lộ Uyên, lại quay sang ta đổi thành khuôn mặt tươi cười an ủi:

“Tức nhi à, con đừng sợ. Cái tên thối tha này luôn làm một bộ dáng băng sơn vạn năm nhưng thật ra trong lòng hắn có ý với con …”

“Cha, người uống trà xong chưa? Con phải đến quân doanh.”

Lộ Uyên ngắt lời lão tướng quân khiến lão tướng quân càng tức anh ách.

“Không phải ngươi được nghỉ ngơi ba ngày sao?”

Lộ Uyên nhàn nhạt nhìn, “Chuyện quân lương còn chưa giải quyết tốt, con làm sao có thể nghỉ ngơi?”

Nói xong hắn tiếp tục quay sang nhìn ta, “Ở trong phủ không có chỗ nào đi dạo có thể sẽ khiến nàng thấy buồn chán, chi bằng để Lưu Tinh đưa nàng đi ra ngoài dạo phố đi.”

5.

Lưu Tinh là gã sai vặt bên cạnh Lộ Uyên. Người này thân thể cường tráng, làn da ngăm đen, tính tình lại không giống Lộ Uyên, mà hắn đặc biệt nhiều lời.

Sau khi ta cùng tiểu nha hoàn trở về phòng, nhìn thấy Lưu Tinh đang ôm một cái rương gỗ lớn đi đến.

“Thiếu phu nhân, tướng quân bảo ta đưa cho thiếu phu nhân cái rương này.”

Hắn đặt cái rương xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, vừa lau mồ hôi vừa mỉm cười mở rương ra.

“Đây là toàn bộ gia sản của tướng quân. Thiếu phu nhân nhìn xem, đây chính là nghiên mực Phượng Ngọc mà lão tướng quân thích nhất, nhưng tướng quân vẫn không muốn đưa cho lão tướng quân, đều nói là đem đến cho thiếu phu nhân quản.”

“Còn đây là chìa khóa khố phòng cùng một ít ngân phiếu tướng quân tích góp trong nhiều năm.”

Nha hoàn Lưu Ly bên cạnh ta kinh hô một tiếng, nàng ta bước nhanh đến cái rương trước mặt cầm lấy đống ngân phiếu giơ lên, hai mắt tỏa sáng:

“Oa, tiểu thư người xem, Lộ tướng quân thật đúng là tài giỏi nha, kiếm được nhiều bạc như vậy.”

Ta cười khổ.

Lộ Uyên đối với biểu tỷ ta thâm tình có thừa, cho nên hắn đây đều là vì nàng ta mà chuẩn bị những thứ này sao? Cái này nếu giao hết cho ta, về sau hắn làm sao giải thích với biểu tỷ? Sợ là nàng ta sẽ oán trách hắn một phen.

Ta không chút hứng thú bảo Lưu Tinh thu tất cả lại.

“Lạ thật, thiếu phu nhân người có thích không?”

Ta gật mạnh đầu.

“Phu quân đã giao cho, ta đương nhiên thích. Đúng lúc hắn thường xuyên ở bên ngoài đi lại cũng có nhiều chỗ cần dùng đến bạc, ta sẽ thay hắn quản.”

Cho dù chúng ta chỉ là hữu danh vô thực, nhưng ở bên ngoài ta vẫn sẽ giữ thể diện cho hắn. Tiểu nha hoàn Lưu Ly rất cao hứng, ôm cái rương lục lọi xem xét rất lâu.

Ta còn nghe thấy hai người họ nhỏ giọng nói gì đó với nhau.

Tiểu nha hoàn Lưu Ly đột nhiên lắc đầu, vẻ mặt tính toán nói:

“Tiểu thư người xem, ngoài nghiên mực Phượng Ngọc còn có một tượng Phật quan âm bằng ngọc bích. Tuy nhiên lại không có một món đồ trang sức nào.”

“Ban đầu cũng có, chỉ là …”

Lưu Tinh giật mình hiểu ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play