1.

“Một nhát lược chải tới cuối, hai nhát lược chải tới đầu bạc răng long, ba nhát lược chải tới con cháu đầy nhà, bốn nhát lược chải tới bạc tiêu chẳng hết…”

Hỉ nương đứng sau lưng chải tóc cho ta liên tục khen ngợi.

“Tô cô nương thật xinh đẹp, khuôn mặt này thật giống Diệp tiểu thư, nàng là mỹ nữ nổi danh khắp kinh thành, cô nương cũng không kém nàng đâu.”

Các biểu tỷ muội đứng bên cạnh nghe vậy ý cười nổi lên.

“Đương nhiên là giống, nếu không sao Lộ Uyên tướng quân lại cầu hôn nàng?”

“Ai mà không biết, Lộ tướng quân si mê Diệp tỷ tỷ nhiều năm như vậy, bất quá hôm nay lại cưới Tô tỷ đây, mà tỷ ấy lại giống Diệp tỷ như vậy, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện nha.”

“Nói vậy, Lộ tướng quân xem Tô Thư là thế thân của Diệp tỷ tỷ sao?”

“Ai da, Tô Thư ngươi xem, mấy biểu muội này nói năng không có chừng mực gì cả, ngươi cũng đừng tức giận nhé?”

“Có gì mà phải tức giận? Diệp tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nếu có thể giống tỷ thì đó chính là may mắn, đúng không Tô tỷ tỷ?”

Các tiểu cô nương mồm năm miệng mười liên tục rôm rả. Ta nhìn mình trong gương, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nhiều năm qua ta đã sớm quen.

Mẫu thân Diệp Thanh Nhàn là thân tỷ muội với nương ta, nhưng phụ thân nàng ta là thủ phụ đương triều. Mà phụ thân ta cũng chỉ là quan tứ phẩm, địa vị kém xa.

**thủ phụ: gần giống với tể tướng

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của ta đều xoay quanh Diệp Thanh Nhàn.

Diệp Thanh Nhàn luôn có tất cả những thứ tốt đẹp nhất. Những công tử thế gia khắp kinh thành này ai mà không tâm tâm niệm niệm nàng ta.

Năm ta mười ba tuổi, Lộ Uyên đối với Diệp Thanh Nhàn nhất kiến chung tình, không phải nàng ta thì không cưới.

Ba năm trước hắn thắng trận hồi kinh, dân chúng cả thành Trường An đều tràn ra đường hoan hỉ chúc mừng.

Khi ấy Lộ Uyên cưỡi ngựa, đưa tay tháo ngọc bội bên hông ném vào lòng Diệp Thanh Nhàn.

Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, ai ai cũng ca tụng là mối lương duyên tốt.

Đáng tiếc, hai nhà văn võ đứng đầu, hoàng đế cũng sẽ không ngồi yên nhìn bọn họ kết thông gia.

Vậy nên cọc hôn sự tốt này lại rơi trên đầu ta, ta coi như hưởng ké chút ánh sáng của Diệp Thanh Nhàn.

2.

Chải tóc xong, hỉ nương đem khăn hỉ đội cho ta, đột nhiên bị Diệp Thanh Nhàn ngăn lại.

“Tô Thư, Lộ Uyên từng si luyến ta bảy năm. Coi như nể mặt ta, huynh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi cứ yên tâm.”

Ta sững sờ, trong lòng tràn đầy tư vị chua xót khó tả, không biết mở miệng thế nào.

Diệp Thanh Nhàn đột nhiên nắm chặt tay ta, cười nói:

“Nếu huynh ấy dám khi dễ ngươi, ta sẽ giáo huấn huynh ấy!”

Các tỷ muội bên cạnh nghe vậy lại nhao nhao cười rộ lên.

“Phải đó, chỉ cần Diệp tỷ mở lời, Lộ tướng quân chắc chắn sẽ nghe theo.”

“Ai da, Diệp tỷ tỷ mà chủ động đi tìm hắn, hắn chắc chắn sẽ rất cao hứng!”

Diệp Thanh Nhàn giả vờ xấu hổ, gắt nhẹ:

“Đừng nói bậy, cũng đã thành thân rồi, cao hứng gì chứ!”

“Trước đây không phải hắn rất nghe lời tỷ sao, tỷ bắt hắn đi hướng Đông hắn nào dám đi hướng Tây chứ.”

Mọi người tiếp tục cười nhạo chế giễu một hồi, sau có lẽ thấy ta vẫn một mực im lặng không đáp liền nhàm chán nên thôi.

Diệp Thanh Nhàn đỡ ta ngồi lên giường, nhân lúc không ai chú ý thì thầm vào tai ta.

“Tô Thư, ngươi đừng mơ có thể cùng Lộ Uyên động phòng.”

Ta nắm chặt góc áo, cứng đờ đứng đó, chớp mắt nhớ lại những chuyện trước đây.

Mọi người đều nói Diệp Thanh Nhàn là một cô nương hào phóng xinh đẹp lại lương thiện, chỉ có ta mới biết nàng ta ích kỷ bao nhiêu.

Những thứ nàng ta thích, cho dù không hợp với mình, chỉ cần nàng ta muốn thì nàng ta sẽ bất chấp mà giành lấy.

Khi ta còn nhỏ, ta từng nuôi một con mèo Ba tư rất đáng yêu. Nàng ta rất thích, nhưng mẫu thân nàng ta bị dị ứng nên không cho phép nàng ta nuôi.

Kết quả Diệp Thanh Nhàn đến tìm ta chơi, nàng ta ngồi xổm xuống muốn trêu con mèo, nhưng nó phớt lờ nàng ta rồi nhảy vào lòng ta.

Diệp Thanh Nhàn đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“S ú c s i n h cũng chỉ là s ú c s i n h, đừng có không biết trời cao đất rộng.”

Nàng ta nói xong liền sai bảo mẫu cướp con mèo từ trong tay ta, hung hăng nện xuống đất.

Con mèo mềm mại đáng yêu chỉ một nháy mắt liền biến thành một mớ hỗn độn.

Ta nhìn mà kinh sợ, la hét và khóc rất lâu.

“Tô Thư, đây chính là kết quả của việc không nghe lời.”

Diệp Thanh Nhàn vỗ vai ta uy hiếp.

Lộ Uyên chính là cố chấp của nàng ta, cho dù ta đã gả cho hắn, nàng ta và hắn vẫn luôn là ánh trăng sáng trong lòng nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play