[HTTCCNVPD] [Băng Cửu] Năm ấy phỉ trúc đơm hoa

Chương 5


1 năm


Băng Hà nhắm mắt, mở mắt ra đã là ở trong 1 phòng chứa củi tối tăm, ẩm mốc. Dưới chân y là thân hình vừa nhỏ vừa bẩn cuộn tròn, tuy không có ngũ quan song lại vẫn phát ra được nhưng tiếng "hừ hừ" rất nhỏ. Dường như cậu nhóc đang sốt

"Phế vật, có mộng cảnh cũng không thể tạo hoàn chỉnh" – Y thầm nghĩ

Rủa thầm xong, Băng Hà lại nhìn đứa nhỏ. Quả thật hắn có 1 chút mủi lòng. Trước kia khi còn nhỏ tuy cũng không sung túc gì ít ra y vẫn còn có nương chăm sóc, có 1 chiếc giường để nằm. Đứa trẻ này dù ốm, bị đánh, vẫn chỉ có nền đất lạnh. Nhưng dù sao sống chết kẻ này đều không liên quan tới y, Băng Hà toan bỏ đi. Cửa khóa.

Nghe tiếng lách cách của cửa, đứa trẻ kia tỉnh dậy, mơ hồ gọi

– Ca ca, huynh tới cứu đệ rồi sao?

Mặt nó hướng về phía cửa chờ đợi. Nhưng thấy được Băng Hà chứ không phải ca ca, nó lại ngừng lại. Không cần có ngũ quan cũng có thể biết thằng nhóc đang thất vọng.

– Ta không phải ngươi ca.

Lạc Băng Hà tiến lại gần, tay áp lên trán đứa nhỏ. Quả thật sốt rất cao 

– Ta tới tìm người. Ngươi có biết ai tên Thanh Thu không? Chỉ ta tới chỗ người đó, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây.

Đứa nhóc bé xíu, sốt đến mê man. Nó vươn tay định chạm vào nam nhân trước mặt nhưng bàn tay lại xuyên qua người y. Cơ thể nhỏ bé thoáng cứng lại sợ hãi.

– Ngươi là Quỷ sử sao? Ngươi đến bắt ta và hắn về Âm phủ hỏi tội sao?
     
Lạc Băng Hà cũng hơi sững người khi tên nhóc không chạm vào được hắn. Song dù sao hắn cũng là từ bên ngoài bước vào mộng. Không chạm vào được cũng dễ hiểu.

– Không. Ta không phải quỷ sử. Ta không đoạt mạng ngươi. Ta tìm Thanh Thu. Ngươi biết hắn?
     
Từ trước tới nay, Thẩm Thanh Thu là người kín tiếng, không ai biết về quá khứ của hắn. Dựa theo tính cách Băng Hà đóa ắt hẳn hắn phải là 1 thiếu gia ham mê tu tiên nào đó. Đứa nhóc này có lẽ cũng giống Băng Hà, cũng bị con quỷ kia đánh đập, hành hạ. 
       
Đứa trẻ nghe xong gật đầu, rồi lại lắc đầu. Nó mở miệng muốn nói nhưng giọng khàn đi quá nhiều vì sốt, cơ bản nói không ra tiếng. May thay đây là phòng chứa củi kiêm trữ đồ, có nước sạch. Lạc Băng Hà múc nước, từ từ đưa cho thằng nhóc. Y cứ thấy kì dị mãi, không có ngũ quan lại có thể nói, có thể uống. Có chút rợn người.

– Đây là Thu phủ. Nếu là Thanh Thu thì có lẽ là người ở đây. Đệ chỉ là gia nô, danh xưng cao quý của chủ nhân không được biết.
       
Băng Hà mừng thầm. Vậy quả đúng là Thẩm Thanh Thu ở đây. Không những thế đây còn là khi hắn là thiếu gia chưa có linh lực, không thể chống trả. Chỉ cần hủy đi mộng cảnh chắc chắn người ngoài kia cũng sẽ tỉnh lại. Y cũng giữ đúng lời hứa, sau khi biết được thông tin sẽ giúp đứa trẻ kia ra ngoài. Cánh cửa mỏng vốn không khó phá, lúc trước y không dám phá do lo bứt dây động rừng, nay biết Thẩm Thanh Thu đang ở nơi này y còn lo gì nữa.
       
Y nhấc chân lên định phá, bỗng tiếng "lách cách" mở khóa vang lên. Mở cửa ra là 1 tiểu thư bé nhỏ, xinh đẹp, tóc búi 2 bên, trên người mặc váy lụa đủ hiểu là tiểu thư nơi này. Tay nàng bê 2 chén cháo nhỏ, chạy xuyên qua người Băng Hà

– A Cửu, A Cửu, ta mang đồ ăn tới cho ngươi rồi. Ngươi mau dậy đi....
     
Nhìn thấy cảnh này Băng Hà lại nhớ lại khi còn ở Thanh Tĩnh phong, Ninh Anh Anh cũng chăm sóc y như vậy. Vị tiểu thư này còn có thể nhìn rõ ngũ quan, có bốn,năm phần giống Ninh Anh Anh. Có lẽ đây là sư muội Thanh Thu chăng? Có lẽ bởi sự giống nhau về ngoại hình, tuổi tác cùng 1 phần tính cách Thẩm Thanh Thu mới cưng chiều Ninh Anh Anh như vậy.
 
       
Băng Hà cũng thoáng yên tâm. Đứa nhóc giống y hóa ra cũng có người chăm sóc. Vậy giờ y chỉ cần đi tìm Thẩm Thanh Thu là được. Dù sao cũng là người trong mộng cảnh, chuyện đã xảy ra dù có muốn cũng không thể tác động lại. Lạc Băng Hà tiêu sái mà bước ra khỏi phiến môn, nhập vào 1 hồi mộng khác.

A Cửu, nhỉ? Tuy ta không phải Quỷ sử nhưng cũng rất mong ngươi không gặp phải Quỷ sử thật. Ta tò mò muốn xem con tốt đầu bị Thanh Thu nghiền ép sẽ ra cái dạng gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play