Một trận gió thổi qua, một người một mèo nháy mắt biến mất bóng dáng.
Trong phòng trà, quân cờ trong tay ông lão lặng yên khựng lại, sau đó, hạ xuống:
"Nhưng thật ra là một người thú vị."
"La lão già, cái gì mà thú vị không thú vị, một nước cờ này ông đi không đúng, ông đi nhầm, đi nhầm, đường này không thông"
"Không đi nhầm, chính là con đường này"
"Ông nội, ông nội, con vừa mới gặp một chuyện thật là kỳ quái."
Giọng nói oanh oanh liệt liệt của cô gái nhỏ làm cho ông lão trong phòng trà cảm thấy rất là bất đắc dĩ:
"Xem ra bàn cờ này, là thật sự không thông."
- -
Mở to hai mắt nhìn, ngón tay không tự chủ được mà nắm thật chặt, Miêu Linh trong tay ô ô một tiếng, bẹp một cái, chảy xuống bên chân của Phong Sở Mạc, cuộn lại thành hình cầu, không dám phát ra tiếng động, trời mới biết, một màn trước mắt này, là ngoại tình, hay là ngoại tình?
Ý là ngoại tình trên tinh thần? Hay là ngoại tình trên thân thể?
Gió lạnh vèo vèo thổi qua, bộ lông biến ảo trên người Miêu Linh bị thổi đến rơi rớt tan tác, thế nhưng, cho dù là cơn gió rét lạnh như thế này, cũng không ngăn cản được nhiệt tình của người nào đó.
Chu Hàm Ngọc từng bị rất nhiều fans nhào lên, e lệ nhưng to gan, ra vẻ mảnh mai rồi té ngã, hoặc là nhiệt tình dào dạt, loại hình gì mà anh ta chưa gặp qua, nhưng là, hôm nay, tại giờ này khắc này, Chu Hàm Ngọc quyết đoán tỏ vẻ kiến thức được mở rộng.
Ánh lửa nóng rát trong mắt Diệp Vi Vi làm cho anh ta hoài nghi liệu chính mình có phải là một miếng xương thịt hay không, nóng bỏng như vậy, thèm nhỏ dãi như vậy, trực tiếp, như vậy.
Tiếng gió ào ào thổi, một làn gió thơm, không đúng, là mùi vị nước khử trùng của bệnh viện tới gần anh ta, "Rầm!" Một tiếng, Diệp Vi Vi ôm lấy cả người Chu Hàm Ngọc đang muốn tránh né kia.
"Chu Chu, cuối cùng thì em cũng được gặp người thật, thật sự quá vui mừng, anh biết không? Em là fan trung thành của anh, kể từ khi anh ra mắt đến bây giờ, mỗi một bộ phim của anh, em đều xem đi xem lại mười mấy lần, tất cả đều có lưu giữ, diễn xuất lần gần đây nhất của anh......"
Tránh né không kịp, Chu Hàm Ngọc cảm giác xương cốt cả người mình đều đang phát đau, nghe tình cảm ngưỡng mộ mà Diệp Vi Vi kích động lải nhải bên tai, Chu Hàm Ngọc chỉ nghĩ ha hả một tiếng: "Buông tay ra."
Lúc trước anh chỉ là nghĩ, Diệp Vi Vi thú vị như vậy, là định đưa tới bên người để pha trò giải buồn một chút, mà hiện giờ, Chu Hàm Ngọc phát hiện chính mình mới thành người bị coi như một sự tồn tại để pha trò giải buồn cho người ta.
Diệp Vi Vi mắt điếc tai ngơ, đầu óc của cô giờ đây đã trực tiếp tiến vào trạng thái của fan não tàn, trời mới biết, mấy năm nay cô vẫn luôn nỗ lực phấn đấu, nghĩ muốn đứng vững gót chân, có được một vị trí nhỏ trong giới giải trí như vậy, cũng chỉ là vì rất nhiều năm trước, một thoáng kinh hồng nhìn thấy Chu Hàm Ngọc trên màn hình TV mà thôi.
Cô đã gần như cho rằng chính mình không có hy vọng thật sự được đối mặt trực tiếp thần tượng trong lòng mình, làm sao nghĩ đến kinh hỉ tới nhanh như vậy, sau khi cô đã phấn đấu trong giới giải trí khoảng chừng năm năm, trời xanh thấy thương, cô vậy mà có thể tiếp xúc thần tượng của mình một cách gần gũi như vậy.
Kỳ thật, Diệp Vi Vi muốn thử vai nhân vật trong《 Trường Lạc Tiên Tung 》 như vậy, cũng là vì dân gian tục truyền, Chu Hàm Ngọc những năm gần đây vẫn luôn chiến đấu hăng hái trên màn ảnh lớn, có lẽ sẽ tham gia biểu diễn hữu nghị một nhân vật thần bí trong bộ phim này.
Chu Hàm Ngọc xuất hiện ở chỗ này đại biểu cái gì, đại biểu anh ta thật sự sẽ xuất hiện ở đoàn phim《 Trường Lạc Tiên Tung 》!
"Chu Chu, Chu Chu, anh biết không? Anh là lương thực tinh thần của em, là suối nguồn động lực, là mục tiêu phấn đấu, em vẫn luôn nhớ rõ câu nói anh nói khi biểu diễn《 Long Thành Phi Tướng 》năm đó, anh......"
Trợ lý nhỏ ở bên cạnh nhìn đến choáng váng, vị nhân viên công tác cầm văn kiện hợp đồng trong tay cũng choáng váng, đây là, cái tình hình gì.
Vậy mà, vậy mà lại có người dám mạnh mẽ ôm lấy đại ma vương họ Chu, Chu Hàm Ngọc như vậy mà còn chưa bị chặt ra làm tám miếng, này, chuyện này, không phải là họ đang nằm mơ đi.
Gió càng lạnh hơn, văn kiện trên bàn bị thổi đến xôn xao, thậm chí ngay cả bàn ghế cung bị đẩy khỏi vị trí ban đầu, phát ra tiếng két két, đáng tiếc, một nhào một ôm một rống lên của Diệp Vi Vi thật sự là quá có lực đánh sâu vào, mọi người ở đây cứ thế mà không có ai phát hiện ra chút thay đổi này.
Thân mình Diệp Vi Vi run lên, đầu óc vốn liên tục nóng lên đột nhiên bị cơn gió lạnh buốt thổi qua, khiến cô nháy mắt tỉnh táo lại, loại cảm giác này, m* n*, rất quen thuộc, rất quen thuộc, tay run run, Diệp Vi Vi nhìn về phía cánh tay đang gắt gao ôm lấy Chu Hàm Ngọc kia của mình, trên trán, lặng yên chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Giống như là hiện tượng lúc người nào đó sắp lên sân khấu ha.
Truyện Điền VănHu hu, hiện giờ, cô phải làm sao bây giờ!
Editor: Nguyệt Trường Ly