Phong Sở Mạc để Miêu Linh lại ở bệnh viện, bảo nó bảo vệ Diệp Vi Vi, chuyện Diệp Vi Vi gặp được tồn tại có thể dẫn động phần đen tối của lòng người kia, làm cho Phong Sở Mạc không thể không cẩn thận đề phòng.
Ngay lúc Diệp Vi Vi đi ra khỏi cổng bệnh viện, thì Phong Sở Mạc đang xem xét một cái bình sứ Thanh Hoa.
Phong Sở Mạc muốn quan minh chính đại sinh hoạt bên cạnh Diệp Vi Vi, anh đã suy xét đến vấn đề thân phận rồi, thì tự nhiên là anh cũng đã suy xét đến vấn đề nuôi gia đình, quan hệ của anh và Diệp Vi Vi là quan hệ vợ chồng, anh là chồng cô, vì vậy, anh hẳn là nên bắt đầu gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình của mình, anh muốn dựa vào chính hai bàn tay của mình, xây dựng cho Diệp Vi Vi một ngôi nhà không chỉ mưa gió không thể xâm phạm, mà còn không phải ưu sầu về vấn đề cơm áo gạo tiền.
Để Diệp Vi Vi có được một gia đình chân chính thuộc về chính mình, để mỗi khi Diệp Vi Vi đi dạo siêu thị thì sẽ không phải né xa ba thước với một ít đồ vật, sẽ không phải thèm nhỏ dãi một số đồ vật mà không đủ tiền mua, để cô có thể không phải vất vả như vậy, sẽ không phải chỉ vì tiết kiệm được tiền gọi xe mà mỗi ngày, khi đi ra ngoài, không phải đi bộ thì là đi chen xe buýt với người khác, để cô có thể muốn làm gì thì làm cái đó.
Chuyện này, đối với Phong Sở Mạc mà nói, là một loại gánh nặng ngọt ngào, không, ngay cả gánh nặng, cũng không tính, mà nó là một loại trải nghiệm ngọt ngào mà anh chưa bao giờ từng được trải qua.
Trong hai ngày Diệp Vi Vi nằm viện này, Phong Sở Mạc vẫn luôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm kiếm công việc mà mình có thể làm.
Ngẫu nhiên đi ngang qua phố đồ cổ, làm cho Phong Sở Mạc tìm được rồi công việc thích hợp với chính mình, vừa có thể làm lâu dài, cũng vừa đủ để kiếm tiền.
"Vị tiên sinh này, đây chính là bình sứ Thanh Hoa được sản xuất từ lò gạch của vua ở trấn Cảnh Đức vào thời vua Khang Hy đấy, đây chính là cống phẩm, anh nhìn xem cái dấu ấn lớn trên mặt này, anh nhìn xem cái thai men gốm này, anh nhìn xem hoa văn này, tươi đẹp biết bao nhiêu, lại nhìn xem tạo hình này, cổ xưa lại đại khí, nếu mua về để trưng bày cất chứa, tuyệt đối sẽ sang, tiên sinh, nếu anh thích, chúng ta làm quen kết bạn một chút thế nào, tôi để cho anh cái số này, sao nào?"
Ông chủ vươn ra năm ngón tay lắc lư qua lại, mắt nhỏ đặc biệt lấp lánh.
Tay của Phong Sở Mạc phất qua mặt của bình sư, âm khí lưu chuyển, trong lòng cũng đã hiểu rõ: "Thai men gốm không hoàn chỉnh, hoa văn quá diễm lệ, đến tận năm Khang Hy thứ mười chín, lò gạch của vua ở trấn Cảnh Đức mới được khôi phục, mà ngày viết trên này, lại là năm thứ mười lăm, thời kỳ đầu, đồ sứ đều tôn trọng vẻ đẹp tục tằng, chịu ảnh hưởng của phong cách cuối thời nhà Minh, xem sắc thái của cái thai men gốm này, nhan sắc thanh hoa, rõ ràng là thiên về vẻ đẹp tinh xảo...... Đây hẳn là đồ phỏng chế của thế hệ sau."
Phong Sở Mạc lật xem đồ sứ trong tay, nói với vị chủ quán thoạt nhìn khôn khéo kia một tiếng: "Thứ này, không đáng giá cái số đó."
Cuối cùng, bình hoa bị Phong Sở Mạc dùng 3000 tệ mua đi, ông chủ quán kia tự giác là gặp phải người thạo nghề, âm thầm lau mồ hôi, đếm đếm 3000 tệ trong tay, vẫn cảm thấy, ít nhất mình vẫn kiếm lời một số lợi nhỏ.
Sau đó, cái bình sứ Thanh Hoa kia bị Phong Sở Mạc bán cho một nhà bán đồ cổ lớn nhất trong phố đồ cổ với giá 500000 tệ.
Kia xác thật là chính phẩm từ thời Khang Hy, chỉ là, việc mà chủ quán kia không biết chính là, tuy rằng đúng là đến năm Khang Hy thứ mười chín thì lò gạch của vua mới được khôi phục, nhưng vào năm Khang Hy thứ mười lăm, ở dân gian đã có nơi sản xuất được đồ sứ đỉnh cấp có thể tiến cống lên cho cung đình rồi.
Phàm là đồ cổ, đều là những đồ vật đã trải qua bao nhiêu năm tháng, những đồ vật ấy, có rất nhiều vẫn luôn bị người đời đời cất giữ, hay hoặc là nhiều lần bán qua tay, mà đại đa số, đều là hôn mê ở dưới đất cùng với thi thể, có thể nói là âm khí cũng không quá đáng, âm khí trong cơ thể của Phong Sở Mạc thì lại có thể cảm ứng được rất nhiều thứ mà người bình thường không thể cảm ứng không được.
Gần như là kiếm lời 500.000 tệ không mất vốn, cầm tấm thẻ hơi mỏng trên tay, Phong Sở Mạc còn đang nghĩ xem đầu tiên phải đổi cho Diệp Vi Vi một căn phòng khác trước, hay là mua cho cô một chiếc xe trước đây, thì một giọng nữ vang lên ở sau người anh:
"Ai? Con người anh thật là quá gian trá nha, chuyện vừa nãy tôi thấy hết rồi."
Phong Sở Mạc không hề quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
"Này, phía trước, đứng lại, vừa nãy anh gạt người tôi đều nhìn thấy hết rồi, nếu anh còn dám đi về phía trước, cẩn thận tôi gọi người đó!"
Trên mặt cô bé tinh xảo xinh đẹp mang theo vẻ giận, vừa nãy, khi Phong Sở Mạc ở bên kia nhận xét đồ cổ thì đã có rất nhiều người chú ý tới anh, dù sao thì, dung mạo của anh bắt mắt như vậy, khí độ lại hấp dẫn người đến thế, cô bé này đi cùng trưởng bối trong nhà tới phố đồ cổ, đúng lúc đang thấy nhàm chán, ai biết vừa vặn trùng hợp nhìn đến Phong Sở Mạc ở bên kia, đừng nói là phố đồ cổ, dù có ở thủ đô, so sánh với những vị thiếu gia cậu ấm được khen ngợi có thêm kia, thì cô bé cũng chưa từng gặp qua người đàn ông có khí độ giống như Phong Sở Mạc vậy, nhịn không được, thế là cứ thế đi theo anh đi một đường.
Cũng là do Phong Sở Mạc mải nghĩ ngợi sự tình, nên ngay từ đầu thế mà không hề phát hiện ra mình bị đi theo.
"Này, tôi bảo anh đứng lại, anh là đồ điếc sao!"
Cô gái nhỏ hô to một tiếng, ngay sau đó, cô bé thấy hoa mắt một cái, chỗ nào còn có bóng dáng của Phong Sở Mạc nữa chứ.
"Đáng chết, chạy đi đâu rồi!"
"Cô chủ, làm sao mà cô lại chạy đến nơi này, nếu ông chủ mà biết chúng tôi bị lạc khỏi cô, họ đều là sẽ 'ăn không hết gói đem đi' đó."
"Làm gì mà cứ phải trông chừng tôi suốt vậy, tôi lại không phải tù phạm, các anh nhàn như vậy thì mau giúp tôi cùng nhau tìm người đi."
Người nào, trông thế nào? Một người đàn ông đặc biệt đẹp? Mấy anh vệ sĩ cảm thấy đầu muốn to ra.
"May mắn tôi có thói quen gặp được người mình thích thì chụp ảnh trước, anh xem xem, có phải đặc biệt đẹp trai hay không......"
Ở đâu có người đàn ông nào đặc biệt đẹp trai, đặc biệt đẹp gì đó, chỉ có một đống già trẻ lớn bé quay chung quanh một sạp bán đồ cổ, cô gái nhỏ cầm di động, khắp nơi tìm kiếm: "Ai, tôi rõ ràng đã chụp ảnh rồi."
"Cô chủ, có phải cô nhớ lầm rồi hay không?"
Trong góc âm u, Miêu Linh run run rẩy rẩy xuất hiện trước mặt Phong Sở Mạc.
"Sao mày lại đến đây, không phải bảo mày đi trông Vi Vi sao!"
Phong Sở Mạc cho rằng Diệp Vi Vi đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó, sau khi Miêu Linh nói cho Phong Sở Mạc chuyện Diệp Vi Vi nhận được điện thoại xong, xuất viện, thì đáy lòng anh như nén lại một đống lửa, giải phẫu ruột thừa xong, sau hai ngày đầu không thể di động, mười ngày sau đó cũng phải tĩnh dưỡng thật tốt, mà Diệp Vi Vi, lúc này mới đến ngày thứ tư, tuy rằng có âm khí của anh dưỡng, nhưng là: "Thật là làm bừa!"
Editor: Nguyệt Trường Ly.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT