Đương nhiên, những điều này đều là do Diệp Vi Vi tưởng tượng ra thôi, có tay của Phong Sở Mạc đã sớm chờ ở đó giữ chặt, dù cho Diệp Vi Vi có kích động đến mấy đi nữa, thì cái gọi là nhảy lên của cô, cũng chỉ là nhảy lên trên chưa đến một centimet thì đã bị ấn xuống một lần nữa rồi.
Còn cái gọi là gào to, cái gọi là hưng sư vấn tội rất có khí thế kia, dưới ánh mắt lạnh lùng nhưng không hiểu sao lại tràn ngập sức uy hiếp của Phong Sở Mạc, cũng trở nên nho nhỏ như là ruồi muỗi vo ve quanh tai vậy.
"Từ hôm nay trở đi, không cho ăn mì gói, không cho uống đồ uống lạnh, kiêng đồ cay độc, kiêng thức ăn mặn, bữa sáng ăn cháo gạo kê nấu loãng, bữa trưa ăn màn thầu với cháo loãng, bữa tối anh sẽ chuẩn bị canh suông cho em, trong vòng hai ngày, không cho xuống giường không cho đi lại không cho la to rồi xé rách miệng vết thương, trong vòng mười ngày, nếu không có bất kỳ vấn đề gì, anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em, trong lúc đó, di động bị tịch thu! Còn có một ít việc cần chú ý tương đối vụn vặt khác, đều được liệt kê trên tờ giấy này, học thuộc lòng chúng, nhớ kỹ, anh sẽ tùy thời kiểm tra em!"
Phong Sở Mạc dùng giọng nói đặc biệt trầm thấp, chậm rãi động lòng người, phảng phất như là đang đọc thơ vậy, từ từ nói ra một đoạn lời răn đe không cho này, không cho kia, không cho, không cho, không cho, từng câu, từng câu nói ra tới.
Cuối cùng, Phong Sở Mạc đưa một trang giấy viết đầy chữ để vào tay của Diệp Vi Vi.
Nâng tay lên, một trang giấy trắng mực đen to lớn xuất hiện trước mắt cô, tất cả đều là, m* n*, những việc cần chú ý, từng mục việc làm bị cấm, không chỉ có các loại không cho trong thời kỳ dưỡng bệnh mười mấy ngày này, mà m* n* thậm chí còn có các "quy củ" mà Phong Sở Mạc liệt ra mà cô về sau phải chấp hành, chỗ này nói như thế nào cũng phải có đến một trăm tám mươi điều đi.
"Không nhiều lắm, có 88 điều thôi."
Diệp Vi Vi không biết chính mình đã lỡ miệng nói ra nỗi oán giận trong lòng, Phong Sở Mạc cười cười, có vẻ dễ tính trả lời câu oán giận của cô, sau đó, dưới ánh mắt kinh tủng của cô gái, anh lộ ra hàm răng trắng như tuyết, Diệp Vi Vi giật mình, đăm đăm nhìn Phong Sở Mạc, trong lúc hoảng hốt, cô như thấy trên đầu anh mọc ra hai cái sừng nhọn nho nhỏ, còn hàm răng khỏe mạnh trắng như tuyết kia thì đang dài ra, biến thành răng nanh nhòn nhọn.
"Anh giết tôi đi."
Diệp Vi Vi cảm thấy cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc nữa, nếu cô thật sự phải làm theo 88 điều "quy củ" kia của Phong Sở Mạc.
Buổi sáng 6 giờ phải rời khỏi giường rèn luyện cơ thể, chạy chậm, 7 giờ trở về ăn hoa quả, uống chút cháo hoặc sữa bò, ăn đồ ăn có chứa nhiều protein, coi như là bữa sáng.
9-11 giờ, uống nhiều nước, cơm trưa nhất định phải ăn thức ăn nhà làm, không cho đặt cơm hộp, không cho tùy tiện chọn một quán ăn ven đường rồi vào ăn. Không cho ăn uống quá độ, ăn cơm chỉ được ăn no đến mấy phần nhất định.
Sau khi ăn trưa xong 1 giờ, phải ngủ trưa ít nhất nửa giờ, cần thiết bảo đảm giấc ngủ sung túc, bữa tối không cho ăn quá liều, không được thức ăn dầu mỡ, đến 10 giờ cần thiết đi ngủ.
Đấy mới chỉ là quy luật sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi thôi đấy, m* n*, sau đó còn có quy luật thói quen sinh hoạt, như là tắm rửa phải dùng nước có độ ấm bao nhiêu, đánh răng phải dùng lực độ như thế nào, khi ngủ lại phải dùng bộ dáng gì tư thế gì, đủ loại đủ loại, hơn thế nữa, còn có quy luật thời gian học tập, cái gì mà, mấy giờ luyện chữ, mấy giờ đọc sách, nên đọc loại sách gì, mấy giờ là thời gian giải trí, khi đó thì xem kênh tin tức gì, vân vân và mây mây.
Đủ loại đủ loại, nếu như cứ phải làm theo cả nguyên bộ, vậy thì Diệp Vi Vi cô có thể định chế cho chính mình một bộ quan tài trước rồi đấy, huống chi, m* n*, có làm cũng không thể làm theo hết được nha!
Có giết cô cô cũng không làm được, đầu thai lại lần nữa khéo còn có khả năng, Diệp Vi Vi cảm thấy, nếu có ai có thể làm được tất cả những thứ mà Phong Sở Mạc yêu cầu kia, vậy thì người đó không phải là người nữa, đó là thần mất rồi.
Thần Ninja! (Thần giỏi nhẫn nhịn)
Diệp Vi Vi thích cái gì? Cô thích thức ăn cay, vừa ăn vừa rơi lệ, thích ở trong nhà hàng buffet cùng Tô Diêu ăn đến mức bước đi cũng không nổi, thích uống Coca Cola, cụng ly với chính mình, thích hết thảy các loại thực phẩm rác rưởi, luôn đợi đến khi thể trọng siêu tiêu mới khóc không ra nước mắt đi giảm béo, thích xem phim truyền hình máu chó làm cho người ta phải rơi lệ, khóc đến mức cả căn phòng đều là khăn giấy đã qua sử dụng, thích thu thập tập ảnh, poster của nghệ sĩ nam mà mình thưởng thức, đến cả buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy nam thần của chính mình, thích làm mọi chuyện dựa theo tính tình, thích khi có tiền thì điên cuồng một phen, không có tiền thì gặm dưa muối ăn màn thầu, uống nước trắng ăn mì gói, thích làm việc, thích diễn kịch, đồ mà cô thích, quá nhiều.
Đồ vật yêu thích mà cô không thể buông bỏ quá nhiều, nhiều sở thích như vậy, cấu thành một Diệp Vi Vi độc đáo, duy nhất.
Vậy, Phong Sở Mạc thích cái gì? Anh thích, cũng không thể buông tay, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một, Diệp Vi Vi, mà thôi.
Anh không biết Diệp Vi Vi không làm được những quy củ này sao? Anh biết, còn biết rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác nữa, bởi vì, anh nhìn Diệp Vi Vi một cách nghiêm túc như vậy cơ mà, anh quan sát Diệp Vi Vi, hiểu biết mỗi một việc mà cô yêu thích, hiểu biết mỗi một người cô thích, từ bất kỳ con đường gì, dùng bất kỳ phương pháp gì.
"Nếu em có biểu hiện tốt đẹp, anh có thể giảm bớt một ít 'quy củ' cho em một cách thích hợp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT