Diệp Vi Vi phát tác viêm ruột thừa nhanh, dù bị Phong Sở Mạc làm trì hoãn một thời gian, đặc biệt là bởi vì anh dùng âm khí dưỡng, cho nên làm cho ruột thừa của cô đặc biệt khó cắt bỏ, nhưng đây chỉ là một tiểu phẫu, nên trước khi Miêu Linh sắp bị khí lạnh Phong Sở Mạc đông chết, thì cô đã bình yên được đẩy ra ngoài.

Chóp mũi ngửi thấy mùi nước sát trùng nồng nặc không dễ ngửi, mở mắt ra nhìn thấy chính là trần nhà trắng, Diệp Vi Vi cảm thấy, cảm giác được sống, thật sự là, thật sự là quá tốt.

Nhất là khi tỉnh lại không chịu cơn đau như bị dao đâm bụng quấy nhiễu mình, dù lúc động đậy nhẹ vẫn rất đau, nhưng, đau như vậy vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu được.

Sau một khắc, Diệp Vi Vi cảm thấy mình chết thì tốt hơn, bởi vì, vừa đảo mắt, đối diện với đôi mắt âm u.

Đôi mắt kia rất đẹp, chỉ là đẹp đến đâu, thì vẫn bị sắc lạnh tẩm nhiễm thành lạnh tanh, theo bản năng cô muốn dịch người sang bên cạnh.

Phong Sở Mạc ngồi ngay ngắn bên cạnh cô, đè lại bả vai:

"Em vừa mới phẫu thuật xong, cần tĩnh dưỡng."

Cần tĩnh dưỡng hả, vậy anh ra ngoài được không?

Ánh mắt cô quyết liệt biểu đạt ra ý tứ này.

Phong Sở Mạc cười cong cong môi:

"Anh vừa mới hỏi y tá, em bị phát tác viêm ruột thừa cấp tính, nguyên nhân phát bệnh thường liên quan đến thói quen ăn uống và thói quen sinh hoạt. Chế độ ăn uống thực phẩm lạnh và không sạch sẽ, tinh thần căng thẳng trong thời gian dài, táo bón, tất cả đều có thể tạo ra vi khuẩn xâm nhập, sinh ra chứng viêm, Diệp Vi Vi, có thể cho anh biết, em làm thế nào để bản thân bị viêm ruột thừa cấp tính không?"

Cô cảm thấy sắc mặt Phong Sở Mạc thật đáng sợ, nụ cười của anh càng đáng sợ hơn, làm sao đây, biểu cảm này hoàn toàn tương phản với biểu cảm lúc hiểu lầm mình mang thai.

Diệp Vi Vi chợt nhớ lại hình ảnh người đàn ông cười ngây ngô cẩn thận vuốt ve bụng mình.

Mẹ nó, bây giờ cô vẫn nằm trên giường vẫn là bệnh nhân đó!

"Diệp Vi Vi."

Giọng nói của anh trầm đục rất hù người, cô chợt nghĩ về mấy rương mì gói mình giấu trong nhà.

"Ai ui, bụng, bụng tôi đau quá!"

Mí mắt vừa giật, đầu cô nghiêng lên gối, làm dáng nằm kiểu.

Bé chết rồi, xin đừng quấy rầy.

Kế hoạch giả chết của Diệp Vi Vi, trước mặt một âm hồn lão làng như Phong Sở Mạc, so với múa rìu qua mắt thợ, còn có vẻ buồn cười hơn, cố tình, Diệp Vi Vi còn theo bản năng quên chuyện này, lựa chọn một hành vi vô lại như giả chết, gần như cùng loại với làm nũng vậy, để đối phó với anh.

Có lẽ, tiềm thức của cô cũng biết được, với anh, cô là khác biệt.

Phong Sở Mạc nhìn người đang nằm bẹp trên giường, giả chết giả đến mức đương nhiên, cô nàng Diệp Vi Vi kia, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vi Vi?"

Diệp Vi Vi, lông mày không nhướng, lông mi không run, lỗ tai không động, may là Diệp Vi Vi thường xuyên diễn quần chúng là thi thể, các kỹ thuật diễn khác vẫn là tự cô nhìn vào gương luyện tập, còn kỹ thuật giả chết, đảm bảo là đã được đến nghiệm chứng của màn ảnh thật, kỹ thuật giả chết nhà ai mạnh, xin tìm chuyên gia Diệp Vi Vi.

Ánh nắng dìu dịu chiếu lên mặt của Diệp Vi Vi, lông tơ mảnh đến mức gần như không thể thấy nhẹ nhàng vỗ về da thịt cô, như là có cái gì đang làm cho nội tâm của anh xôn xao lên vậy.

Lòng anh tràn đầy tức giận, muốn giáo huấn cô một trận thật hẳn hoi, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp sáng chói kia của cô, nhìn lúm đồng tiền nông đến gần như không nhìn thấy trên má kia, sự tức giận cứ như vậy mà, tan thành mây khói.

Vi Vi, em thật đúng là khắc tinh của anh.

Phong Sở Mạc than thở một tiếng, cúi đầu, môi để sát vào bên tai của Diệp Vi Vi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, rồi lại hoảng hốt có vẻ rất chậm, khi một người nhắm mắt lại, thì những giác quan khác của người đó, bằng một cách tự nhiên, sẽ trở nên mẫn cảm hơn.

Diệp Vi Vi cảm thấy lỗ tai của mình nóng lên, rất nóng, hơi thở của người đàn ông từng chút, từng chút một, lấy một loại phương thức khác xâm nhập vào, rõ ràng bọn họ đã từng thân mật đến như thế, vậy mà, Diệp Vi Vi vẫn cứ cảm thấy, ngượng ngùng, thật sự rất ngượng ngùng.

M* n*, làm sao mà Phong Sở Mạc còn chưa nhanh nhanh cút đi, đi tìm bác sĩ đến đây, hiện giờ, cô cần bác sĩ, cần được chữa trị, cần phải rời xa vụ *hưng sư vấn tội này của Phong Sở Mạc!

*Hưng sư vấn tội: hỏi tội/ trách hỏi ai đó một cách hung hăng, hùng hổ.

Diệp Vi Vi cảm thấy mặt của chính mình cũng phát sốt đến đỏ lên theo, Phong Sở Mạc, anh cách lỗ tai thuần khiết của tôi xa một chút đi, sắp hôn lên, sắp hôn lên rồi đó, hình người nhỏ bé dưới đáy lòng của Diệp Vi Vi lấy hai tay bụm mặt, thét chói tai.

"Vi Vi, thùng mì gói trong nhà em đó, anh vứt đi hết rồi."

Cuối cùng thì môi của người đàn ông cũng chạm tới một chút da thịt nơi vành tai đã đỏ bừng kia của cô gái, còn chưa chờ đến Diệp Vi Vi thét chói tai vì ngượng, một câu của Phong Sở Mạc đã làm Diệp Vi Vi trực tiếp tức đến nỗi từ trên giường nhảy lên: "Phong Sở Mạc, cái con rùa khốn nạn nhà anh, đó là đồ ăn dự trữ tôi để phòng tháng sau chẳng may không còn tiền ăn!"

Diệp Vi Vi tức đến nổi trên trán như muốn tuôn ra hình chữ thập màu đen luôn, cô muốn để Phong Sở Mạc biết được sự lợi hại của mình, mì gói là của cô, anh dám vứt đồ ăn của cô đi, thì cô cũng nhất định phải đá tên khốn kiếp này ra khỏi nhà của mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play