"Đó không phải là Đào Nghệ sao, tôi nghe nói mấy ngày trước đi quay phim mà?"
"Người còn lại không biết là ai! Không biết nghệ sĩ nhỏ tuyến ba nào không thể lên nên mới dùng thủ đoạn này, chắc muốn trở thành tiêu điểm thôi, tôi nghĩ ngày mai có thể nhìn thấy tin thối này trên bài báo của mấy tay paparazzi (*)"
(*) Người săn ảnh nghệ sĩ.
Có một số nữ nghệ sĩ cười khinh thường, nhưng họ quên mất chính mình, mỗi lần cố ý để bị chụp đi mở phòng với nam minh tinh có chút nổi tiếng hoặc là thiếu gia cậu ấm.
"Vì thu hút ánh mắt, thì phải liều thôi."
Đào Nghệ cũng có chút tiếng tăm, còn cô thì hoàn toàn không có, hơn nữa, còn nghe nói, công ty mà Đào Nghệ mới gia nhập, cũng là một trong những nhà đầu tư, ai biết chuyện cũng nghĩ không đơn giản như vậy, ở đây cũng có người hiểu biết sâu xa, tuy nhiên, vì xuất thân của hai người đối lập, hơn nữa ở nơi thử vai có thể loại trừ một đối thủ thì loại, họ nhận thấy dung mạo và khí chất của Diệp Vi Vi không phải là tốt nhất nhưng cũng là người xuất sắc nhất, nên càng không phân biệt đúng sai, ném đá vào cô.
Trong giới giải trí này, trước nay luôn dẫm cao nâng thấp.
Hai nữ nghệ sĩ bên cạnh Đào Nghị đã chuẩn bị từ trước liếc nhìn nhau rồi lên sân khấu.
"Diệp Vi Vi, tôi biết cô kiêu ngạo, leo lên được tổng tài Phong thị, chướng mắt với minh tinh nhỏ như chúng tôi, nhưng, cô không thể vì tổng giám đốc Phong nói mấy câu với Đào Nghệ mà đả thương người ta, vừa rồi Đào Nghệ thấy cô không có chuyên viên trang điểm mà khó xử nên chỉ muốn giúp cô thôi mà!"
Cái câu leo lên được tổng tài Phong thị thật sự lớn long trời lở đất, người muốn không nghe cũng không được, nhất thời, ánh mắt nhìn Diệp Vi Vi đều trở nên tối tăm, nếu nói vừa rồi thì chỉ có một hai người trào phúng, thì bây giờ, ai nghe đến cũng muốn trào phúng cô, phần đông người không tin, tổng giám đốc Phong thị, chính là đối tượng mơ ước của tất cả cô gái ở thành phố A này.
"Tổng giám đốc của Phong thị sao xem trọng một người không ai quen biết? Muốn nâng thì cũng phải nâng người có danh tiếng."
"Không biết xấu hổ!"
Diệp Vi Vi sẽ là một kẻ ngốc nếu lúc này không biết Đào Nghệ đang cố tình làm cô ghê tởm, cô nghiến răng, nhìn cô ta rơi nước mắt rưng rưng dính trên mi, diễn tốt như vậy, mà mẹ nó không thấy thể hiện ra vài phần trước ống kính, cứ đến tình huống này thì lại giỏi.
"Tôi không có đẩy cô ta! Tự cô ta ngã xuống! Vả, tôi không có quan hệ gì với tổng giám đốc Phong."
Diệp Vi Vi cắn chặt răng nói một câu giải thích.
Cô tức là mình không thể ở đây cởi áo để mọi người thấy vết thương trên eo.
Thái độ của Diệp Vi Vi cứng rắn, cô không sai, cho nên, không cần ăn nói khép nép, chỉ là, thái độ như vậy trong mắt một nhóm phụ nữ bị kích động bởi hai chữ "Phong thị" là cực kỳ không vừa mắt.
Những tiếng xì xào bàn tán xung quanh cô chuyển thành những lời chê bai ầm ĩ:
"Hiện tại có một số phụ nữ, cho rằng có thể leo lên người có tiền, thì cho là mình có giá, tâm địa hư hỏng như vậy, khi phạm lỗi chẳng những không chịu nhận lỗi, còn tìm mọi cách trả đũa, phụ nữ như vậy, thực sự làm mất hết thể diện của chị em phụ nữ chúng ta, sớm muộn gì cũng bị đá thôi."
"Loại người này mà dám đến thử vai à, không biết sau lưng dùng bao nhiêu chiêu đê tiện, cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi."
"Tổng giám đốc Phong, có thể coi trọng loại phụ nữ như thế sao, đúng là giày rách!"
"Hết cứu!"
"Đúng vậy, Đào Nghệ người ta có lòng tốt giúp, cô ta không cảm kích thì thôi, còn làm người ta bị thương, hết cứu."
Nếu một người phụ nữ bình thường rơi vào hoàn cảnh như vậy, có lẽ sẽ chật vật không chịu nổi và khóc, nhưng Diệp Vi Vi thì không, càng nhìn bộ dáng cô ta dựa vào nơi đó khóc lóc kể lễ, cô càng không thể nhận thua:
"Nếu nói vừa rồi tôi đẩy cô ta thì được thôi, ở đây có camera, chúng ta xem đi, chắc chắn có ghi lại, đầu ngón tay tôi vừa chạm vào góc áo cô ta là cô ta liền ngã xuống, Diệp Vi Vi tôi làm nói làm nếu không tuyệt đối không nhận, nếu thật sự là tôi làm thì tôi sẽ quỳ xuống dập đầu với cô ta, còn nếu tôi bị oan, tôi muốn cô ta phải xin lỗi ngay tại đây."
Thái độ của Diệp Vi Vi vẫn cứng rắn, chủ ý của cô không sai, chỉ là, cô trong mắt những người ở đây, chỉ là một người tàng hình không có bối cảnh cũng không tính là người trong giới, nên không có người thực sự tình nguyện theo cô đi xem camera giám sát, dù qua dáng vẻ kiên cường của cô thì nhiều người đã đoán ra được cô không có đẩy Đào Nghệ,
"Xem camera cái gì, chính là cô đẩy, tôi vừa thấy."
"..."
Đào Nghệ sợ hãi kêu, hai nữ nghệ sĩ đứng bên cạnh cô ta liền tiếp ứng: "Đào Nghệ, cô sao vậy?"
"Tôi, không sao, đều là lỗi của tôi, là tôi bất cẩn đụng cô ấy, thôi bỏ đi, chắc Vi Vi không phải cố ý đâu."
Cô ta vừa tỏ vẻ ấm ức nói, vừa lật vết bầm tím trên tay hướng ra ngoài.
Diệp Vi Vi rất muốn vỗ tay, kỹ năng diễn xuất này, hợp với bạch liên hoa (*) lắm.
(*) Chỉ mấy con pick my girl thích giả nai đóng vai nạn nhân.
Bởi vì bạch liên hoa Đào Nghệ biểu diễn, nên trong nhất thời bên này rất ồn ào.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Editor: Alissa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT