Tâm trạng Phong Sở Mạc rất tốt, giúp Diệp Vi Vi gấp chăn, dù kỹ thuật không thành thạo, gấp hơi lệch, có điều Phong Sở Mạc đã để một miếng bìa cứng vào trong chăn, sau đó rưới lên một chén nước, chiếc chăn bông căng ra, trông giống như những khối đậu phụ tiêu chuẩn được nhắc đến trong sách, anh hài lòng nhìn một lúc.
Sau đó, anh bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, trong nhà có đủ thứ bừa bộn, đặc biệt ở trong góc chất đầy, anh cau mày, sau đó, một đạo âm khí quét qua, đồ vật trong nhà lập tức bay lên không trung, anh sắp xếp lại, vật vô dụng, hữu dụng, chẳng hạn như mì gói, tạp chí với những hình vẽ nam nữ lộn xộn, đặc biệt là tạp chí có nam giới tạo dáng õng ẹo, hay là tấm áp phích có nam minh tinh mà cô cất giữ, chẳng hạn như bộ sưu tập album ảnh của nam minh tinh nào đó được cô trân quý, toàn bộ, ném, ném, ném!
Phía dưới lầu có người bị vật từ trên lầu ném xuống đập trúng, đầu tiên là hỏi thăm mẹ, sau đó phát hiện dưới đất có mì gói chưa mở, còn có tạp chí mới, bộ sưu tập album ảnh đẹp được bảo quản tốt, thì liền liếc nhìn bốn phía, vèo vèo vèo, chỉ giây lát cả người và đồ đều biến mất.
Ngôi nhà, quả nhiên sạch sẽ hơn nhiều.
Thoạt nhìn, trông cũng thuận mắt hơn nhiều.
Anh nhìn bốn phía, trên mặt đất còn ném vài bộ quần áo cũ của cô, nghĩ nghĩ, anh liền dùng âm khí ủi (là) từng cái một, sau đó treo gọn gàng trong tủ quần áo, đương nhiên, có xem qua vài bộ bikini đặc biệt hở hang của cô, chẳng hạn như váy ngắn mặc vào mùa hè, cũng biến mất khỏi căn phòng này, Phong Sở Mạc, ấy thực sự là một người đàn ông tốt đi du lịch ở nhà.
Miêu Linh ở một bên cạnh nhìn đại ca nhà ném từng thứ một đi, càng ném đi, căn nhà nhỏ càng sạch sẽ, càng ném đi, căn nhà nhỏ càng trở nên trống trải, nó không chịu nổi che mặt lại, ngay cả con mèo là nó cũng có thể đoán trước được gia đình này tiếp theo sẽ có đại chiến, nó nghĩ, có lẽ, sau khi Diệp Vi Vi trở về, chắc nó sẽ lại được đầu thai và có công dụng mới nhỉ?
Ví dụ như, làm cô tức giận cùng cực muốn đuổi Phong Sở Mạc ra khỏi nhà, thì anh ta sẽ dùng cơ thể mèo gầy gò này để tranh thủ chút nhỉ?
"Tiểu Hắc, mày nói xem, Vi Vi về nhìn thế có càng thích tao không?"
Phong Sở Mạc hỏi với nụ cười mong đợi trên mặt.
Miêu Linh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và động lòng người của đại ca, thì làm trái lương tâm gật đầu một cách khó khăn.
Khi Diệp Vi Vi đến hiện trường buổi thử vai, nơi đó lộn xộn, khắp nơi đều là tiếng hô, dẫu sao hôm nay không phải một người thử vai nhân vật nữ yêu Lục Hồ, "Trường Nhạc Tiên Tung" là một bộ phim truyền hình quy mô lớn được chuyển thể từ trò chơi tiên hiệp, bất kể là vai chính, vai phụ hay thậm chí là vai quần chúng, thì số diễn viên thử cũng nhiều, có rất nhiều người đã vượt qua vòng sơ tuyển, không thể xem nhẹ sức cạnh tranh của mỗi vai diễn, cô đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ và căng thẳng, dẫu sao, vai diễn mà hôm qua cô thử là nhân vật nha hoàn Tiểu Liên, giờ đột nhiên thử một vai phụ tương đối quan trọng, không rõ có phải nhầm không.
Có người đụng ở phía sau: "Còn đứng sững sờ ở đây làm gì, cô đến thử vai nhân vật nào, nhanh tìm chuyên viên trang điểm hóa trang, hôm nay muốn xem hiệu quả của hóa trang."
Một tiếng rống to vang lên bên tai cô, lỗ tai bị chấn động đến phát đau, tất cả chột dạ và hoảng hốt đều bị ném đến vương quốc Java, mẹ nó mình đã tới đây, nếu hôm nay không thành công thì thành nhân!
Giữ lấy người đã rống giận với mình, cô vội vàng hỏi chuyên viên trang điểm ở đâu.
Trên mặt đối phương vẫn là vẻ nóng nảy, giơ ngón tay chỉ, Diệp Vi Vi chưa kịp buông tay, đối phương đột nhiên túm cô ra ngoài:
"Người bên kia, cô không phải đang đi thử vai Tô Mặc Nhi sư muội của Trường Nhạc sao, còn đứng ở đó làm gì, hóa trang xong thì qua bên kia rút thăm chọn phân cảnh diễn!"
Dù mọi người có thể đang thử vai cho cùng một nhân vật, nhưng, tùy vận may rút được phân cảnh diễn khác nhau, đôi khi, rút trúng cảnh diễn đòi hỏi bùng nổ cảm xúc và nhiều lời thoại, như vậy là tốt, chỉ cần không phải kịch bản không lời giải thì có thể diễn tốt, ngược lại, nếu rút trúng phân cảnh ít thoại thậm chí không có thoại, cần dùng biểu cảm, động tác hay đồ vật linh tinh để diễn đoạn ngắn, thì đó là một bài kiểm tra khó về kỹ năng diễn xuất, cô nghe cô gái đóng vai tiểu sư muội kia liên tục phàn nàn, có lẽ rút trúng suất diễn như vậy.
Nắm chặt nắm đấm, cô nhắm mắt lại, lại mở ra, ánh mắt kiên định, Diệp Vi Vi, mày có thể làm được!
Cô chưa từng quên, những ngày cô phải học từng chút một trong sân khấu để tìm ra những suất diễn mà cô không có được, cũng chưa từng quên, chiếc gương lớn trong căn nhà mình thuê đã chứng kiến cô vì rèn luyện kỹ thuật diễn mà mỗi ngày ở trước nó nếm thử hỉ nộ ái ố (*), càng chưa từng quên, đã nỗ lực bao nhiêu để học ở học viện điện ảnh mà người ta gọi là Đại đại dã kê (*)
(*) Hỉ: Là sự vui mừng
Nộ: Thể hiện sự giận dữ
Ái: Là tình yêu thương
Ố: Là sự căm ghét
(*) Trường đại học ma, ảo; xưởng sản xuất văn bằng, chỉ trường không tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT