Trên mặt cô tràn đầy nước mắt, trong mắt lại là vẻ ngạc nhiên vui mừng và không dám tin tưởng.
Nhưng phía sau, không có gì cả, chỉ có một khoảng không trống trải.
Phong Sở Mạc che lại cả khuôn mặt của mèo đen, nhìn bóng dáng hồn bay phách lạc rời đi của Diệp Vi Vi:
"Tiểu Hắc, nó tốt chỗ nào, chẳng lẽ, anh thật sự, kém hơn nó nhiều lắm sao?"
Khó chịu, chua xót, ghen ghét, còn hơi buồn bã, Tiểu Hắc có thể đường đường chính chính làm bạn bên cạnh Diệp Vi Vi, mà Phong Sở Mạc, thì lại vĩnh viễn không làm được chuyện ở dưới ánh mắt của mọi người, tản bộ với Diệp Vi Vi, mua đồ ăn, ăn cơm, dạo siêu thị, tìm việc làm, cũng không thể xuất hiện cùng với cô được.
Âm hồn, là vĩnh viễn, không thể bảo tồn được hình ảnh thật trên cõi đời này.
- -
Nhà lớn nhà họ Hồ, bà Hồ vừa vừa khóc vừa mắng, mắng Diệp Vi Vi, mắng những con súc sinh đáng chết đó, mắng cảnh sát bắt người, mắng Trì Loan và Dịch Tiểu Lam, mắng cả cha Hồ!
Mọi người, đều là hung thủ trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết con trai của bà, bà ta chỉ trích cha Hồ không chăm sóc tốt cho Hồ Phong, nên Hồ Phong mới xảy ra chuyện:
"Ông suốt ngày đều chỉ bận rộn làm những thứ buôn bán đó, ông chưa bao giờ quan tâm Tiểu Phong, nếu ông chú ý đến nó một chút, thì làm sao Tiểu Phong sẽ làm ra những chuyện như vậy, làm sao nó lại phát điên!"
Cha Hồ lúc đầu là im lặng ngồi ở một bên, nhưng sau khi nghe bà Hồ gần như là sỗ sàng chỉ trích, ông ta nổi giận:
"Đủ rồi, bà chỉ biết chỉ trích tôi, chẳng lẽ bà không có lỗi sao? Suốt ngày không về nhà, không biết quan tâm con trai, chỉ biết đi dạo phố với những phu nhân tiểu thư đó, rồi mua sắm, chơi mạt chược, làm đẹp, bà nói đi, một tuần bà gặp con trai được mấy lần!"
Bà Hồ ngẩn ngơ, ngay sau đó, lại gào khóc:
"Nhưng con trai tôi không thể cứ chết như thế được, không thể cứ chết oan như vậy!"
"Tiểu Phong chết thảm như vậy, chúng ta không thể để nó chết oan như thế được!"
Cha Hồ vuốt mặt một cái:
"Tôi sẽ mau chóng liên hệ đại sư mà tôi quen biết, trước khi chết, Tiểu Phong đã nói với tôi rồi, khả năng là, nó bị hồn phách của một số chó mèo trả thù."
"Con trai tôi, đương nhiên là không thể chết oan như thế."
Còn bà, ông ta trừng mắt nhìn bà Hồ còn đang kéo eo gào khóc ở bên kia:
"Ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng gây thêm phiền toái lớn hơn cho tôi nữa!"
Cha Hồ gọi cho một dãy số mà mấy ngày nay nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, qua thật lâu, phía đối diện mới nhận máy:
"Đạo trưởng, tôi là Hồ Phi, tôi lại phải làm phiền ngài.."
- -
Tiểu Hắc mất rồi, Diệp Vi Vi lại vẫn phải tự sống, mặc dù, cô cảm thấy, thiếu gì đó.
Đã không còn Tiểu Hắc giám sát Diệp Vi Vi, không cho ăn mỳ gói, đã không còn chú mèo nghiêm khắc sẽ giám sát cô dậy sớm đi rèn luyện, ăn sáng, đã không còn mèo đen sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ nhất định phải bắt cô mua thịt rau tươi đắt đỏ, đã không biết củi gạo mắm muối đắt rẻ lại còn ép Diệp Vi Vi nấu (phá) ăn (hoại), đã không còn con mèo đi đường lúc nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi lại cực kỳ ưu nhã đẹp trai, đã không còn chú mèo cao ngạo lại thẹn thùng thời thời khắc khắc quấn lấy cô, đi đường nhất định phải được cô ôm, đi ngủ nhất định phải nằm trên cùng một chiếc giường kia nữa.
Diệp Vi Vi đã quen, quen tay để thêm một cái đĩa nho nhỏ ở trên bàn, quen tay chia bữa sáng mua ở dưới lầu làm hai phần, quen tay cố ý chừa ra một vị trí nho nhỏ trên giường, chính mình ngủ ở phần ngoài, quen với việc từ bỏ mì gói, tự mình học cách nấu ăn.
Cuộc sống khôi phục thành cuộc sống một mình như trước, công việc, cũng khôi phục thành làm việc một mình, ngày này, Diệp Vi Vi lại tìm một công việc làm người mẫu đồ họa, trùng hợp là cũng là thuê cái studio từ lần đầu làm người mẫu đồ họa lúc trước kia, một nhân viên công tác trông hơi quen quen nhìn thấy cô, lúc chào hỏi, Diệp Vi Vi mới từ trong miệng đối phương biết được, ngày đó, sau khi chính mình đi rồi, người nhiếp ảnh gia kia và trợ lý của ông ta, không biết làm cái gì, mà bị cái giá vướng ngã, một người ngã gãy cả cánh tay, một người thì bị trật eo, hiện giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện đấy.
"Lại nói tiếp, bọn họ cũng thật sự xui xẻo, cố tình là cùng nhau xảy ra chuyện trong lúc hai người bọn họ đang ở một mình, đây không phải là nhất thời không có việc làm sao? Studio để không cũng là để không, thế là cho thuê."
Diệp Vi Vi không để chuyện ngoài lề này ở trong lòng, trên đời này, chuyện ngoài ý muốn có rất nhiều, tiền lương của công việc làm người mẫu đồ họa rất ít, Diệp Vi Vi đếm đếm, nhưng thật ra cũng đủ cho cô mua thức ăn mấy ngày.
Về tiền thuê nhà thì, một tháng vất vả như vậy, tích góp tích góp cũng có, tay sờ sờ đồ trong túi, một miếng ngọc thạch, một cái bọc nhỏ, chứa thứ duy nhất chứng minh Tiểu Hắc đã từng lưu lại đây.
Diệp Vi Vi cuối cùng cũng bán đồ trong túi cho cửa hàng châu báu, đó là một miếng ngọc, là miếng ngọc tốt nhất, nghe nói đó là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho cô, khi đó, sau khi cha mẹ cô chết, những người khác trong nhà đều ghét bỏ mệnh khắc người thân của cô, tiền trong nhà thì cầm, nhưng lại đẩy người đi, thứ duy nhất Diệp Vi Vi giữ lại, cũng chỉ còn lại cái này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT