Nguyên nhân này, hiện giờ tuy không nói nhưng đã sáng tỏ, Sở Phương Nguyên thấy Diệp Vi Vi đang loay hoay với bà Hồ, sự hứng thú đối với cô tức thì biến mất, chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi, hiện giờ, anh ta đã tìm được thứ thú vị chân chính rồi.

"Mời ngồi"

Khi âm khí trong lòng bàn tay Phong Sở Mạc gần tụ lại, Sở Phương Nguyên lại mời anh ngồi xuống, hơn nữa, không có chút khách khí nào, quay thứ mình vừa mới đang xem ra, cho Phong Sở Mạc xem:

"Là một cô gái, rất có tinh thần ha."

Ánh mắt Phong Sở Mạc trầm xuống, Sở Phương Nguyên rõ ràng cảm giác được một luồng âm khí xuyên qua màn hình, theo đường bộ, nhảy vào đại sảnh.

Một tiếng thét chói tai của phụ nữ truyền ra từ trong ống nghe, bà Hồ che lại eo, run rẩy, ngay sau đó, bộp một tiếng, Sở Phương Nguyên nghiêng đầu, mảnh nhỏ của màn hình tinh thể lỏng bỗng nhiên vỡ toạc ra cắt trên má anh ta, tạo thành một miệng vết thương rất sâu.

"Anh xác định, lúc này đây anh nhất định có thể giết tôi sao? Phải biết rằng, nếu lần này tôi vẫn không chết, thì bất kể khi nào tôi sẽ đến thăm cô gái anh yêu mến đấy."

Con mắt của Sở Phương Nguyên cong cong, như là lại đang cười, cười đặt sinh mệnh của chính mình trong một ý nghĩ bất chợt của Phong Sở Mạc.

Phong Sở Mạc bình tĩnh nhìn người đàn ông này:

"Cô ấy không phải cô gái tôi yêu mến, cô ấy là vợ của tôi, người vợ được tôi cưới hỏi đàng hoàng!"

Ngoài một câu như vậy ra, Phong Sở Mạc không còn nói nhiều thêm một câu uy hiếp nào nữa, chỉ là, đôi mắt của anh, lại tối tăm nặng nề hơn cả địa vực thẳm sâu nhất, đó là, một ánh mắt quá mức đáng sợ.

Phong Sở Mạc xoay người, thân ảnh tiêu tán trong văn phòng.

Sở Phương Nguyên đột nhiên hít thở hơi nặng nề, tay che lại chỗ ngực của chính mình, nơi đó, lại đau nhói âm ỉ:

"Minh Ca"

Anh ta gọi, ngay sau đó, bụp một tiếng, một cô gái tóc ngắn té xuống từ giữa không trung, rơi trên mặt đất, là một thanh Diệt Linh Thương, nhưng cũng đã vặn vẹo biến hình, phảng phất như là bị một sức mạnh không thể biết được nào đó mạnh mẽ hủy hoại.

Con mắt của Sở Phương Nguyên mở ra:

"Là anh ta?"

Sức mạnh của Minh Ca có lẽ không phải là mạnh nhất, thế nhưng, sự tồn tại của cô ấy lại là kỳ lạ nhất, Minh Ca trời sinh đã thuộc về người không chết cũng không sống, chân dẫm cả hai giới âm dương, có thể lấy ra sức mạnh nào đó từ thế giới âm, cũng có thể ẩn thân trong một nơi khác, chỉ bằng vào đặc điểm này, cô ấy đã đối phó được không biết bao nhiêu thứ tồn tại kỳ dị rồi.

Mà hiện giờ, Sở Phương Nguyên thậm chí còn không phát giác được dấu vết ra tay của Phong Sở Mạc.

"Anh ta có thể cảm ứng được sức mạnh của thế giới âm, có lẽ cũng giống như tôi vậy, cần phải liên hệ trưởng lão rồi!"

Minh Ca chậm rãi đứng dậy, trong mắt đầy vẻ nghiêm nghị.

-

Ngoài chuyện đánh nhau với bà Hồ một trận ra, thì Diệp Vi Vi không có bất cứ hiềm nghi gì, Hồ Phong muốn đâm Diệp Vi Vi, rồi chết ly kỳ như vậy, đều rất là kỳ quái, chỉ là, bất kể là điều tra như thế nào, thì cô với Hồ Phong đều không oán không thù, cô cũng không có khả năng ra tay giết Hồ Phong, Diệp Vi Vi thuần túy là bị tai bay vạ gió, mà Hồ Phong, đó chính là một kẻ điên, bác sĩ bị gã ta giết chết lúc đào tẩu kia, cũng không có thù oán với gã ta cả, mà hai vị thiếu niên thiếu nữ gã ta hại chết ban đầu, thậm chí còn là bạn chơi cùng với gã.

Lúc đi, Diệp Vi Vi được mặc một bộ quần áo đơn giản sạch sẽ, là một đồng chí cảnh sát nữ hảo tâm giúp Diệp Vi Vi mua một bộ quần áo sạch để thay.

Ngước mắt nhìn bên ngoài, ánh mặt trời xán lạn, hai tay cô trống trơn, trên cổ chân, cái dây thừng đã từng làm cho cô chán ghét đến cực điểm, thậm chí muốn cắt đi kia, cũng đã không còn bóng dáng nữa, Diệp Vi Vi đột nhiên chạy về phía làn đường phía bên trái.

Phong Sở Mạc không biết Diệp Vi Vi là làm sao, vội vàng đuổi kịp, Diệp Vi Vi ngồi trên một cái bậc thang ở nơi đó, khóc đến nước mắt rơi đầy mặt, tóc của cô bị túm, bị giật tán loạn, trên mặt cũng có vết thương, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, khóc rất xấu rất rất xấu, Phong Sở Mạc ngơ ngác nhìn một chút vết máu màu đỏ trước mắt Diệp Vi Vi, còn cả một túm lông đen nhỏ trên tay cô kia, trong lòng ê ẩm.

Anh muốn xuất hiện trước mặt cô, nói cho cô rằng, mình chính là Tiểu Hắc, nhưng mà, Phong Sở Mạc biết, chính mình không dám xuất hiện, anh sợ hãi, những thứ tốt đẹp trân quý khi dùng thân phận của Tiểu Hắc ở cùng với Diệp Vi Vi kia, sẽ vì thế mà nhiễm phải màu sắc khác, có lẽ, Tiểu Hắc đã chết, cũng là một chuyện tốt, ít nhất, đoạn ký ức này, vĩnh viễn đẹp như thế.

Miêu Linh ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt tràn đầy cô đơn và đau xót, nó không hiểu tâm tư phức tạp của con người cho lắm, rõ ràng đại ca chính là Tiểu Hắc, Tiểu Hắc chính là đại ca.

"Meo?"

Một tiếng, Diệp Vi Vi phản xạ có điều kiện quay đầu lại, gọi:

"Tiểu Hắc?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play