"Đạo diễn thật đẹp trai, cậu không thấy được cảnh tượng lúc đó mấy người phụ nữ đó bị đả kích mặt mày xám xịt, trước kia tớ còn từng tưởng rằng tính tình đạo diễn xấu như vậy, miệng lưỡi độc địa, không ai có thể chịu được, nhưng bây giờ tớ mới nhận ra rằng đôi khi, người độc miệng cũng rất dễ thương."

Diệp Vi Vi đã ca ngợi tên đạo diễn chết tiệt đó hơn nửa giờ, không phải một phút, không phải hai phút, không phải mười phút, mà là nửa giờ, nửa giờ chết tiệt, đôi đồng tử mèo đen nhìn chằm chằm vào bức tường. Đồng hồ treo tường trông dễ thương, và sau đó ánh mắt càng sâu kín hơn, nhìn vào miệng Diệp Vi Vi vẫn đang tán dương người đàn ông khác.

Anh rất muốn, rất muốn dùng miệng mình lấp kín môi người kia, đáng tiếc cái miệng này không phải của anh, Phong Sở Mạc có chút nhớ nhung thân thể của anh, cho dù là linh hồn, anh cũng đã từng cùng Diệp Vi Vi thân mật như vậy.

Ngay lúc đó, biểu cảm trên khuôn mặt con mèo cao quý và quyến rũ hơi trôi đi, nếu Diệp Vi Vi biết cách đọc biểu cảm của mèo, cô sẽ phát hiện đó rõ ràng là một biểu hiện dâm đãng.

"Có phải cậu cũng ngưỡng mộ đạo diễn? Đây là một người đàn ông thực sự. Anh ấy không bị rung động bởi sắc đẹp, nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc của mình, và anh ấy rất hung dữ với những ai làm việc không nghiêm túc."

"Xoẹt xẹt."

Ầm một tiếng, vốn dĩ Tiểu Hắc đang nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp, lại bị lời khen ngợi của Diệp Vi Vi phá hỏng bầu không khí, móng vuốt của nó không nhịn được quẹt trên ga trải giường, Diệp Vi Vi cuối cùng cũng dừng lại, nhìn vào ga trải giường, rồi lại nhìn xác ướp cao quý và quyến rũ phiên bản mèo, vẻ mặt cô sầu khổ, cô lại phải bồi thường tiền khăn trải giường của người ta, bất kể chi phí nhỏ như thế nào cũng là một khoản chi phí: "Tiểu Hắc, nếu mày thật muốn mài móng vuốt, kỳ thật chị có thể cho mày chút vật liệu thừa."

"Roẹt."

Sau khi nghe thấy cái tên ngu ngốc kia, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt chế giễu của linh miêu thật ở bên cạnh, móng vuốt của con mèo đen không thể nhịn được nữa, lại hung hăng cào khăn trải giường, song song với vết cào vừa rồi.

Thật sự là gọn gàng, Diệp Vi Vi cúi đầu, có chút bất đắc dĩ: "Quên đi, quên đi, nếu thích thì cứ mài mạnh đi, dù sao cũng thành thế này rồi, chị nói trước nha, cứ mài hết đi, không được có mới nới cũ biết không."

Diệp Vi Vi vươn tay bóp bóp khuôn mặt con mèo cao cao có vẻ khinh thường mình, sau đó hôn lên trán nó một cái: "Moa, Tiểu Hắc ngoan ngoãn nhất!"

Phong Sở Mạc sững sờ, duy trì vẻ mặt cứng đờ, giống như bị sét đánh, Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi chưa từng có cử chỉ thân mật nào với anh trong lúc tỉnh táo, chưa bao giờ, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên, toàn bộ tâm tư của người đàn ông trong thân xác con mèo đã bị sốc bởi sự bất ngờ không ngờ này.

"Tiểu Hắc là cái gì, là Andrew, Andrew đó."

Lý Giai Giai mang theo băng gạc đi vào, vừa nghe Diệp Vi Vi đặt tên cho con mèo đen, cô ấy lập tức không hài lòng hét lên cái biệt danh mà mình đặt cho nó:

"Cô nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo này, dáng người ngay thẳng, lông tóc đen bóng, cô lại nhìn nụ cười khinh bỉ này, thật là con mèo cao to đẹp trai, phải có một cái tên thật hay xứng với một con mèo cao cao tại thượng chứ."

Diệp Vi Vi hắc tuyến đầy đầu liếc mắt nhìn con mèo đen quấn xác ướp, ha hả cười hai tiếng, cô tỏ vẻ xin lỗi, cô không có được mắt nhìn mèo như của Lý Giai Giai, không thể nhìn ra Tiểu Hắc phi thường như thế nào, bất lực nhìn Lý Giai Giai, vẻ mặt kiêu ngạo, tư thế đoan chính, nụ cười khinh bỉ, điều duy nhất cô đồng ý là bộ lông của Tiểu Hắc thực sự là màu đen, đen bóng rực rỡ.

"Lại nói đến bác sĩ ở bệnh viện của cô thật sự rất tốt. Ngày hôm đó Tiểu Hắc ở bộ dáng kia. Mới hai ngày mà bộ lông của nó đã sáng như vậy."

Nhìn hai vết móng vuốt mạnh mẽ và gọn gàng trên ga trải giường dưới người Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi biết chi phí cao không phải trả vô ích, hơn nữa bây giờ tinh thần của Tiểu Hắc rất tốt.

"Nói mới nhớ, cơ thể của Tiểu Hắc rất tốt. Nếu những con vật khác bị thương nặng như vậy, tôi e rằng trong mười ngày nửa tháng chúng sẽ không thể phục hồi được đến mức này. Chắc chắn Tiểu Hắc rất khác biệt, nó còn là một người đàn ông đặc biệt mạnh mẽ."

Lý Giai Giai hai tay ôm mặt, càng nhìn con mèo đen càng thích, trong mắt thậm chí còn xuất hiện một ngôi sao nhỏ.

Phong Sở Mạc cảm thấy nhức mắt nên kiên quyết vùi đầu vào chân Diệp Vi Vi, cái chạm nhẹ khiến mèo đen vô thức cọ hai lần vào chân Diệp Vi Vi.

Editor: Nghiên Di.

Đăng ngày 28/3/22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play