Khi hôn em

Chương 3: Cái con mẹ nhà cô


10 tháng


Nghe xong cuộc điện thoại cô vẫn ung dung thay đồ như thể cuốc điện thoại vừa rồi chỉ là thông báo đóng tiền rác. 
Khúc Ảnh cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ đã sống với bà ngoại là Khúc Vân.
Nhưng người bà đó không xứng để cô gọi bà. Cô nhớ rất rõ mọi chuyện mà y đã làm với mình.
Năm cô 11 tuổi phát dục sớm khiến lão hàng xóm biến thái ngày nào cũng nhìn cô như hổ đói. Bà không ngại ngần đưa ra giá tiền để lão chơi cô 1 lần. Cô không từ chối. Hai tháng sau đó, xác của lão được người ta phát hiện dưới vách đá. Dù cảnh sát đã đưa ra kết luận hắn tự té. Mọi người trong làng bắt đầu buông lời xỉa xói và mắng nhiếc đuổi cô và bà ra khỏi làng. Bà cô oán trách cô là đồ sao chổi.
Năm cô 17 tuổi cô bị hai tên lưu manh lôi vào ngõ tối xé nát đồ rồi cưỡng hiếp. Bọn chúng mặc cô dãy dụa kêu gào nhưng vẫn ác ý không buông. Khi bà cô biết chuyện lại mắng cô là gái điếm chuyên dụ dỗ đàn ông. Cô không phản bác.
Cái đêm định mệnh đưa cô tới Khách Tối là vào sinh nhật 19 tuổi của cô.
Một lão đại xã hội đen gần đó chuyên buôn người đã đưa bà cô một khoản tiền yêu cầu cô phải đi theo hắn. Bà đồng ý không chút do dự.
Từ đó đến nay đã được 8 tháng. Ha...cô làm gái điếm đúng 8 tháng thì bà cô chết.
Ngưng lại dòng hồi ức bất hạnh của mình cô từ từ gọi điện cho Má Mì xin nghỉ hôm nay và hứa sẽ nộp thuế đúng hạn.
Taxi dừng lại trước cổng viện dưỡng lão. Ấn tượng của cô về nó là nghèo nàn và xập xệ. 
Báo ứng, đây chính là báo ứng của bà ta.
Khúc Ảnh đi tới quầy lễ tân đăng ký và nộp tiền viện phí dưỡng lão. Một hộ lý bước ra trong tay là hũ tro cốt.
Mặt cô hộ lý khó hiểu nhìn cô. Bởi vì chắc hẳn bây giờ mặt của cô là một khoảng tĩnh lặng.
"Cảm ơn" Khúc Ảnh cầm hũ tro cốt đến bên thùng rác rồi đặt nó lên phía trên nắp thùng.
"Ơn nghĩa không có, chăm sóc tôi thành gái điếm như vậy bà chắc hẳn vui lắm nhỉ?"
"Bà ngoại, cuộc đời con chưa đủ khổ hay sao? Con mệt rồi. Có lẽ nơi đây hợp với bà hơn. Bà yên nghỉ."
...
Công ty Kỷ Thương
Kỷ Dạ một thân âu phục, vest đen cài nút bên trong là một chiếc sơ mi đen bó sát vào thân hình của người đàn ông. Anh bước đi trầm ổn nhưng rất có lực.
Chưa đến cửa, thư ký của anh- Nghiêm Duy đã bắt đầu thông báo lịch trình. Tiếng nói của thư ký Nghiêm lải nhải khiến anh khó chịu.
"Nghiêm Duy" Thư ký Nghiêm dừng lại nhìn ông chủ "Ngài có gì phân phó"
Kỷ Dạ bước vào phòng theo sau là thư ký Nghiêm.
"Kết quả cuộc gọi hôm qua tôi nói anh."
Thư ký Nghiêm ngơ ngác nhìn ông chủ của mình một cách kỳ lạ. Ông chủ từ khi nào lại quan tâm đến quán làng chơi. Còn là một cô gái bán hoa?
"Theo tôi điều tra thì các cô gái trong Khách Tối đều là do thất nghiệp mới tìm đến công việc đó. Cô gái ngài yêu cầu điều tra tên Khúc Ảnh 19 tuổi, mồ côi cha mẹ. Cô ta đã tiếp ba người đàn ông. Trước khi vào nghề từng bị cưỡng hại hai lần."
Chưa kịp nói xong Kỷ Dạ đã xoay người nhìn vào tệp hồ sơ của Khúc Ảnh. "Ba ngày đến Khách Tối chuộc cô ta ra. Sắp xếp công việc cho cô ta ở Sa Thiên." "Vâng"
...
"Cái con mẹ nhà cô" Khúc Ảnh vừa bước vào trung tâm thương mại thì bị Châu Tiểu Mộc ném một nhúm lông mèo vào người.
"Con chó nhà mày, Khúc Ảnh. Nếu không phải hôm qua tao đi theo mày thì mày tính giấu cả hội mày được Kỷ Dạ chơi sao?"
"Tao được Kỷ Dạ chơi rất sướng, cực kỳ thoả mãn. Sao? Mày ghen tị hả"
Châu Tiểu Mộc tức run cả người. Kỷ Dạ là ai chứ, thứ như cô ta có thể đụng tới sao cô không thể. Mẹ kiếp, nhưng vừa nãy ả ta đã ném lông mèo vào người Khúc Ảnh đủ làm cô ngạt chết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play