Bởi vì đã xử lý sạch sẽ chuyện ở biệt trang cho nên mặc dù nơi này không phồn hoa như kinh thành nhưng nàng và Thích Cẩm Dương vẫn rất thoải mái, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều có người giúp đỡ chuẩn bị, lúc rảnh rỗi thì đi vào mấy thành phố xung quanh kiếm tiền dưới cái tên “Thánh Thủ Tiên”, sống một cuộc sống thần tiên!

Bây giờ đột nhiên bị yêu cầu phải chuyển đi, Thích Vy thật sự rất muốn cự tuyệt.

Sau khi đuổi quản gia đi, nàng nheo đôi mắt đẹp, trầm ngâm hỏi con trai: “Thích Tiểu Dương, con nói thử xem chúng ta có nên bỏ trốn không?”

Nếu như không phải do ở chỗ này thoải mái, bọn họ không phải để tâm cái gì, mấy năm nay nàng cũng kiếm được không ít tiền, không nỡ buông tay, thì nhất định bọn họ đã cao chạy xa bay từ lâu rồi, dù sao Dục vương đối với nàng mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, thân ai nấy lo, đối phương cũng không biết nàng đã sinh con trai, cho nên cho dù nàng biến mất thì chắc hắn lại càng thoải mái, sẽ không cố ý tìm nàng, làm gì nghĩ đến…

Chậc, vẫn là tính sai rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Cẩm Dương nhăn lại như vỏ bánh bao, thái độ vô cùng rối rắm: “Nếu như bỏ trốn thì nhất định phải màn trời chiếu đất, không thể mang người của biệt trang theo, không ai giặt quần áo, không ai chuẩn bị đồ ăn thức uống, con cảm thấy không ổn đâu”.

Thích Vy đau khổ trong lòng.

Sống trong chế độ nô lệ phong kiến, ngay cả nàng cũng sa đọa, đúng là nghèo hóa giàu thì dễ, giàu hóa nghèo mới khó. Ngẫm lại về sau nếu bên cạnh không có ai chăm lo cho cuộc sống của mình thì nàng lại cảm thấy muốn phát điên.

Thích Cẩm Dương lại đảo mắt, vẻ mặt thèm nhỏ dãi: “Nhưng nói đến kinh thành, mẫu thân nghĩ lại đi, chắc chắn là ở đó có vô số kẻ giàu sang, tất cả đều là cừu béo đó! Chỉ cần chúng ta chữa trị chút bệnh nhẹ cho bọn họ, muốn vài phút kiếm được một hai vạn lượng đều không phải là vấn đề, như vậy chẳng phải sớm muộn sẽ đạt tới đỉnh cao nhân sinh sao? Đến lúc đó con trai của người sẽ có tiền cưới vợ, người còn có tiền dưỡng lão, thật tốt biết bao!”

Kẻ có tiền thì có bệnh gì? Chẳng qua đơn giản chỉ là chút phiền não của nhà giàu, ăn chơi trác táng đến mức hư thận, mắc một số vấn đề không thể công khai, nếu không thì là chuyện chính thất phu nhân nhà quyền quý không sinh được con,… mấy năm nay bọn họ gặp những trường hợp này rất nhiều, khá dễ chữa, thù lao lại cao, nên chuyện kiếm tiền đối với bọn họ thường không phải là vấn đề.

“Hơn nữa, mẫu thân, người không thể sống một mình cả đời, người không định chuẩn bị của hồi môn để sau này tái giá sao? Nam nhân đều là đầu heo không đáng tin cậy, bên người nhất định phải có tiền mới được”.

Thích Cẩm Dương nói rất nghiêm túc nhưng Thích Vy lại bị cậu chọc cười, liền đưa tay nhéo mặt cậu nói: “Con tuổi còn nhỏ mà trong mắt đã toàn là tiền, lại còn cái gì mà đầu heo, nếu như nam nhân đều là đầu heo vậy thì con tính là cái gì? Chẳng phải con cũng là đầu heo nhỏ sao?”

“Không không không”, Thích Cẩm Dương dùng sức lắc đầu, nói: “Sao con có thể giống những nam nhân khác được chứ, con là áo bông nhỏ yêu dấu của mẫu thân!”

Thích Vy nhìn cậu từ trên xuống dưới, trêu chọc nói: “Áo bông nhỏ? Ta nhớ mình sinh con trai chứ đâu phải là con gái?”

Thích Cẩm Dương tỏ ra chính trực nói: “Tuy rằng không phải con gái nhưng so với con gái còn tốt hơn, con trai của mẫu thân có thể vừa là con trai vừa là con gái!”

Chẳng phải lúc làm dược đồng của Thánh Thủ Tiên cậu cũng là một tiểu nữ đáng yêu đó hay sao!

Nói xong lời này cậu bé lại nói tiếp với giọng điệu bất đắc dĩ pha lẫn chút cưng chiều: “Nếu mẫu thân thực sự muốn có con gái thì sau vài năm tái giá có thể sinh thêm một đứa nữa, nhưng cho dù sinh con gái thì con vẫn phải mãi là đứa trẻ đứng vị trí thứ nhất trong lòng mẹ!” Cuối cùng cậu bé còn bày ra biểu cảm như muốn nói: “Ai bảo con lại cưng chiều mẫu thân như thế chứ!”

… kịch bản này quen thế?

Thích Vy đau đầu xoa trán, thứ kịch bản quỷ quái gì thế này?

“Được rồi, vậy là đủ rồi, đừng huyên thuyên nữa”.

Dẫu biết lời nói của con trai chỉ là nói cho vui, nhưng có điều cậu bé nói cũng đúng, nam nhân đều không đáng tin cậy!

Chưa nói đến chuyện có tái hôn hay không, nàng chỉ muốn dành dụm được nhiều tiền hơn để về hưu sớm, muốn sau này sống khỏe mạnh, lúc mua sắm không cần phải suy nghĩ tính toán chi tiêu. Trước mắt thì nàng vẫn chưa có đủ tiền.

Thích Vy cắn răng, vỗ tay đánh bốp một cái!

Phải! Nơi đó là kinh thành, nàng còn sợ bọn họ sẽ không thành công sao? Trước khi bỏ đi thì cũng phải hốt được một mớ đã!

Nếu như kẻ nào dám trêu vào nàng thì nàng liền sẽ quậy đến trời long đất lở!

Về phần Dục vương phủ kia… cùng lắm thì xin một tờ giấy ly hôn để đỡ phiền phức sau này, thuận tiện còn có thể lấy thêm 1 khoản tiền cấp dưỡng.

Đường đường là một vương gia vung tay một cái liền có thể dọa người, nói không chừng tùy tiện xuất ra một khoản tiền cũng đủ để cho nàng tiêu pha cả đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play