“Yên tâm, cho dù cô ngã ra thật, thì ta cũng có thể cứu cô đứng lên”, giở trò gạt người cũng không gạt được nàng.

“Vòng ngọc có ngụ ý làm người phải kiên cường mạnh mẽ, không mềm yếu khuất phục, chống lại bệnh tật”, nàng không để ý đến ánh mặt kỳ dị của Phó Vân Thi, chỉ tay vào vòng ngọc của nàng ta nói: “Đặc biệt cần điều này, hơn nữa ngọc có thể tránh tà cho con người, rất thích hợp với cô”.

Cứ nhìn từ khí huyết và những chi tiết khác của Phó Vân Thi, bệnh của nàng ta thực sự rất nghiêm trọng, nhưng trong ánh mắt nàng ta lại không có chút vẻ tiêu cực chán nản, hiển nhiên cho dù bệnh tật nhiều năm cũng không cam chịu từ bỏ bản thân thực sự, ngược lại còn rất lạc quan biến căn bệnh này thành một loại vũ khí bảo vệ mình.

Tâm thái này, bất luận ở thời cổ đại hay thời hiện đại đều vô cùng hiếm có, điều bệnh nhân kiêng sợ nhất chính là bản thân không có lòng tin chống lại bệnh tật, trong lòng suy nghĩ tiêu cực thì cho dù là bệnh có thể chữa khỏi cũng sẽ kéo dài.

Phó Vân Thi chớp mắt, kêu ôi a một tiếng: “Đây là lần đầu tiên có người nói với ta những lời này, ta thực sự rất vui”.

Trước đây nàng ta nghe nói đại tiểu thư Thích Cẩm Ngọc do con vợ cả sinh ra của nhà họ Thích có tính cách mềm yếu, cho dù chưa gặp người thật cũng cảm thấy chắc chắn không hợp với mình, hai ngày trước nghe nói Dục Vương Phi vừa về kinh đã xử lý hơn nửa thị thiếp hậu viên Vương Phủ còn cảm thấy rất hiếu kỳ, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, dao ngôn chỉ vu trí giả?

* dao ngôn chỉ vu trí giả: Có nghĩa là lời đồn vô căn cứ, truyền đến tai những người biết suy nghĩ thì không lưu lại dấu tích gì. Đã gọi là tin đồn thì không cần phải phân tích thêm.

Hai bên có ấn tượng khá tốt về nhau, sau đó đương nhiên phát triển thành cùng nhau đi dạo phố, vừa hay Thích Vy năm năm chưa về kinh, trước đây lại không thường xuyên ra khỏi nhà, không hiểu về tình hình của phố Chu Tước, đừng thấy Phó Vân Thi ốm yếu, lại rất thường xuyên đi du ngoạn, bèn làm chủ nhà dẫn đoàn người bọn họ đi ăn uống vui chơi mua sắm vui vẻ cả một ngày.

Còn thông tin Dụ Vương Phi xuất hiện ở phố Chu Tước cũng truyền đến tai các nhà quyền quý quan lại trong kinh thành.

“Đây là cái gì”, Cơ Vấn Thiên xoay lật ngắm ngọc bội trắng mà Thích Vy đưa cho hắn, không hiểu chuyện gì.

Thích Vy vươn vai, ngồi trên ghế xoa bóp cái chân đi cả một ngày đường có hơi nhức mỏi, tự nhiên nói: “Quà cảm ơn tặng ngươi”.

Khi ở nhà họ Thích, nói thế nào thì Cơ Vấn Thiên cũng đã giúp mình một việc, vừa hay nhìn thấy một miếng ngọc bội không tệ ở Kim Ngọc Các, coi như trả hắn ân tình.

Cơ Vấn Thiên không ngờ nàng vẫn ghi nhớ chuyện nhỏ này trong lòng, mỉm cười, sau đó suy nghĩ một lát, bèn tháo ngọc bội vốn đeo ở bên hông ra, thay bằng ngọc bội trắng của nàng tặng, còn đặc biệt hỏi nàng: “Trông thế nào?”

Thích Vy không hề khiêm tốn chút nào: “Đồ của ta tặng đương nhiên là đẹp rồi”.

Cơ Vấn Thiên lại cười.

Thích Tiểu Dương ở ngay bên cạnh vừa ăn điểm tâm lót dạ vừa nhìn hai người họ vui vẻ, ôi trời, thanh xuân thật là tuyệt.

Nam Tinh và Thanh Đại đang sắp xếp đồ của bọn họ mua về, nhân tiện phân chia đồ mua cho những người khác, ví dụ đồ của cho Cổ quản gia, đồ mua cho Hình Tranh, một ít đồ chơi cho các nha hoàn khác hầu hạ bên cạnh Thích Vy, tất cả mọi người đều có phần, tấm lòng này thực rất hiếm có.

Lập tức trên dưới Vương phủ đều thích thú, bầu không khí rất vui vẻ.

Thích Vy thấy vậy hài lòng cong khóe miệng, điều nuối tiếc duy nhất có lẽ là hôm nay chưa thể đi xem kinh thành có dược liệu cực phẩm hay không.

Sức khỏe của Phó Vân Thi vốn không tốt, chắc chắn hàng năm làm bạn với thuốc, nàng bảo người ta dẫn đến cửa hàng thuốc thực không thích hợp, chỉ có thể đợi lần sau có cơ hội.

Cổ quản gia vừa nhận quà cẩn thận cất đi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Vương Phi, buổi chiều có khách đến thăm, vẫn còn đang đợi ở phòng khách, có cần lão nô mời người ta đến không?”

“Ừm?”, Thích Vy ngẩng đầu: “Khách ư?”

“Khách của ta sao? Lai lịch thế nào?”

Hình như nàng không có người quen ở kinh thành.

Thích Cẩm Dường dài mặt: “Chắc không phải là người của bên nhà họ Thích chứ”.

Cổ quản gia cười: “Không phải là người của nhà họ Thích, là một cô nương”.

“Cô nương?”, Thích Vy hơi suy nghĩ: “Cho cô ta vào đây đi”.

Thích Cẩm Dương và hai người Nam Tinh dường như đoán được điều gì, đồng loạt nhìn ra cửa, chỉ lúc sau, quả nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đó xuất hiện trước mắt.

Thanh Đại vui mừng gọi đối phương một tiếng: “Hồng Liên, cô đến rồi!”

“Ngươi quen nàng ta?”, Cơ Vấn Thiên nhìn cô gái mặc áo đỏ trông khoảng mười tám mười chín tuổi này, liếc mắt nhìn nàng ta. “Là một người dưới khác bên cạnh ta”, Thích Vy không né tránh.

“Đã là người của nàng, tại sao không cùng đến Vương phủ”, Cơ Vấn Thiên hỏi.

“Ta sắp xếp một số việc cho cô ta”, Thích Vy nói.

Lúc này Hồng Liên đến đây cũng có nghĩa là, khắp khởi công rồi!

Thích Vy đứng lên nói: “Đến phòng dược nói chuyện đi”, thân phận của ‘Thánh Thủ Tiên’ vẫn đang giấu Cơ Vấn Thiên, không tiện nói chuyện trước mặt hắn.

Đương nhiên Hồng Liên nghe lời làm theo.

Cơ Vấn Thiên đưa mắt tiễn bọn họ rời đi, ngay cả Thích Cẩm Dương cũng góp vui đi theo, ánh mắt dần hiện vẻ thú vị, chuyện bình thường, nàng sẽ không cố ý tránh hắn, hôm nay, cô gái Hồng Liên này, chẳng lẽ có liên quan đến những bí mật của nàng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play