Thích Cẩm Dương bĩu môi, bia đỡ đạn từ xưa đến nay đều chỉ dùng một câu này, đúng là không mới mẻ gì cả, không biết sáng tạo một chút sao?
Khi cô gái váy hồng và Thích Vy tranh cãi, Phó Vân Thi đã nhìn về phía bên này từ lâu, thấy nàng ta bỏ đi, vẻ yếu ớt trước đó hoàn toàn biến mất, còn lộ ra nụ cười đắc ý về phía bóng lưng của đối phương bỏ đi.
Sau khi chưởng quầy gói xong hai món đồ, Thích Vy lại bảo Nam Tinh và Thanh Đại cứ tự nhiên ngắm đồ, nhìn trúng cái nào thì mỗi người chọn một món, nàng đang nói thì chú ý đến một ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Thi.
Thích Vy ngẩn người, sau đó mỉm cười với Phó Vân Thi, Phó Vân Thi có vẻ hơi ngạc nhiên, rồi cũng bất ngờ đi về phía bên này dưới sự quan sát của Thích Vy.
“Cô là ai?
Hình như trước đây ta chưa từng gặp cô”.
Đám người Thích Cẩm Dương quay sang nhìn nhau, nghe câu này sao cứ như bất kỳ người nào ở kinh thành cô cũng đều biết hết vậy, cũng không nói cụ thể đến Dụ Vương phủ.
Thanh Đại là nha hoàn, lúc này đương nhiên phải ra mặt trả lời thay chủ tử, khách sáo nói: “Chúng ta sống ở bên phố Huyền Vũ”.
Vương phủ kín kẽ như vậy, danh tiếng quá lớn, e là khiến người ta sợ.
Trước mặt người ngoài, đặc biệt là trước mặt người không có ân oán gì, Thanh Đại cất giọng mềm mỏng nhẹ nhàng, trên khuôn mặt còn mỉm cười vừa khéo, trông vô cùng nhã nhặn.
“Phố Huyền Vũ ư”, ánh mắt Phó Vân Thi lóe lên, nàng ta biết rõ bên đó!
Ở Phố Huyền Vũ đều nhà những nhà không giàu thì quý, là nơi ở của các nhà hiển quý bậc nhất thực sự, pháp viện nhất nhị phẩm trong triều, và phủ đệ của đa số các công hầu Đại Ân, phủ công chúa, đa số đều tập trung ở phố Huyền Vũ.
Nhà của nàng ta cũng ở đó.
Nơi khác thì nàng ta không dám nói, nhưng nàng ta biết rất rõ các nữ quyến của các nhà sống ở phố Huyền Vũ, vị này, thực sự rất lạ mặt, nhưng khí chất thực sự không hề tầm thường, xuất thân bất phàm, không giống cố ý nói dối như vậy.
Vậy thì, gương mặt lạ mới vào kinh gần đây, e rằng chỉ có người nổi tiếng đó thôi.
Thích Vy thấy trong mắt Phó Vân Thi lộ vẻ đã hiểu ra, cảm thấy có lẽ nàng ta đã phát giác ra điều gì, dứt khoát chủ động đưa tay ra: “Thích Vy”.
Phó Vân Thi buột miệng nói: “Ấy, không phải là Thích Cẩm Ngọc sao?”
Thích Vy khẽ cười: “Ta thích cái tên Thích Vy, nhưng cô cũng có thể gọi ta là A Ngọc”, nàng đã thừa nhận nàng đúng là Thích Cẩm Ngọc.
Cái tên A Ngọc này là ngày xưa mẫu thân của chủ cũ thường gọi, sau khi Tạ An Nguyệt qua đời thì không còn ai gọi nữa, nhưng cái tên Vy này là tên trong kiếp trước của nàng, cũng là cái tên của ‘Thánh Thủ Tiên’, bên ngoài đúng là rất ít người biết.
Phó Vân Thi lại nghĩ nhiều, theo bản năng, nàng ta tưởng rằng đây là tên thân mật mà Dục Vương gọi nàng, mình làm sao gọi theo được chứ, nàng ta biết nghe lời nói: “Vậy ta gọi cô là A Ngọc, cô có thể gọi ta là Thi Thi, ta tên là Phó Vân Thi”.
Các vị khách khác vẫn luôn dõi theo hai người này, nghe thấy lời giới thiệu của Thích Vy đều trừng mở to mắt.
Thích Vy!
Chẳng phải là Dục Vương Phi ư?
Bọn họ thực sự không ngờ hôm nay lại may mắn như vậy, gặp được hai nhân vật nổi tiếng của kinh thành.
Chủ cũ trước đây bình thường rất ít ra khỏi cửa, hôm nay cũng là lần đầu tiên Thích Vy đi dạo kinh thành, cho nên cũng coi như lần đầu tiên rất nhiều nữ quyền trong kinh nhìn thấy gương mặt thật của nàng, đương nhiên ánh mắt vô cùng hiếu kỳ.
Thích Vy đã rất quen với ánh mắt như này, cũng không để ý, chú ý thấy Phó Vân Thi đã đeo vòng ngọc trên tay, nhướn mày hỏi: “Chiếc vòng ngọc của cô, chẳng phải là lễ vật mừng thọ tặng cho tổ mẫu sao?”
Mang tặng đồ mà mình đã từng đeo, chẳng phải không thích hợp ư?
Phó Vân Thi lại không hề né tránh, rất thẳng thắn nói: “Tổ mẫu của ta cũng không thèm để ý đến cái vòng nhỏ bé này, hơn nữa, còn hơn nửa năm nữa mới đến thọ thần của tổ mẫu, ta tự đeo chơi, vừa nãy những lời đó là cố ý nói để cô gái muốn tranh vòng ngọc nghe đấy, ha ha, các cô thấy sau khi cô ta nghe thấy ta muốn tặng cho tổ mẫu, sắc mặt liền trắng bệch không, hừ, xem cô ta sau này còn tranh đồ với ta không!”
Thích Vy: …
Nam Tinh và Thanh Đại: …
Thích Cẩm Dương cũng phải cảm thán, người trong thành các ngươi đúng là biết chơi.
Phó Vân Thi vốn không quan tâm những người khác trong Kim Ngọc Các nghe thấy lời của mình, biết trước đó là nàng ta cố ý giở trò diễn kịch.
Thích Vy càng cảm thấy người này rất thú vị.
Phó Vân Thi cũng có hứng thú với nàng, hiếu kỳ chớp mắt: “Vừa nãy cô đã thấy ta và người đó tranh chấp, cô không tránh ta sao?
Những người khác biết ta là tiểu thư nhà họ Phó đều sẽ tránh ta”.
Thích Vy nhìn ra thái độ của Phó Vân Thi rất thẳng thắn, trong giọng điệu có chút tự chế nhạo, hơn nữa còn có ý kiêu ngạo vì điều đó, không nhịn được cười: “Tránh cô?
Tại sao?
Sợ chuốc rắc rối sao?”
Phó Vân Thi gật đầu: “Đúng thế, chẳng may ta thực sự có mệnh hệ gì, người nào chuốc lấy, chắc chắn người đó sẽ không có kết cục tốt đẹp, ô, nhưng cô có thể ngoại lệ, nhà chúng ta cũng chưa chắc làm gì được cô, ai bảo nhà chồng cô có lai lịch ghê ghớm chứ”.
Thích Vy cười, sau khi đến kinh thành, đây là lần đầu tiên nàng vui vẻ như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT