《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Sầm Lý không biết bản thân có tâm trạng gì mà lại “Ừm” ngoan ngoãn.

Tiếc là lúc này Trì Thiến sắp hết oxy, sau khi nói câu đe dọa đó, cô ấy không nói được nữa

Dù sao Viên Áng vẫn cảm thấy thương bạn gái nên anh ấy kéo em vợ đi với một nụ cười bất lực.

Trì Dữu mắng cả hai cùng một giuộc, tức giận phừng phừng chạy về phòng.

Viên Áng chỉ đành tiếc nuối nói với Sầm Lý rằng e là sau hôm nay sẽ không nghe được tin tức thú vị nào nữa.

Sầm Lý không để tâm, anh khẽ cười, nói chúc ngủ ngon rồi cúp điện thoại.

Trì Thiến ôm cổ, khuôn mặt vẫn đỏ bừng vì thiếu oxy, cô ấy hét vào mặt Viên Áng: "Tên khốn, em suýt nữa bị Trì Dữu bóp cổ chết anh mới kéo em ấy đi?! Có phải anh muốn em chết không?"

Trước đây, Viên Áng đã nghe ba Trì, mẹ Trì nói khi còn nhỏ hai chị em thường đánh nhau, nhưng từ khi lớn, ai cũng chững chạc hơn, nên không đánh nhau nữa.

Không ngờ  sau bao nhiêu năm, hôm nay họ lại đánh nhau, còn là vì đàn ông.

…Đương nhiên là vì người đàn ông của họ.

Viên Áng thấy buồn cười nhưng vẫn xin lỗi Trì Thiến một cách dịu dàng, nếu lần sau hai chị em lại đánh nhau, anh ấy nhất định sẽ giúp cô ấy ngay.

Anh ấy nói sẽ giúp Trì Thiến nhưng Trì Thiến lại do dự.

"Thế thì không cần, anh là đàn ông, nếu như giúp em, chúng ta hai đánh một, em của em sẽ chịu khổ. truyện được dịch bởi app t y t

Viên Áng cười nói: "Không sao, Sầm Lý sẽ giúp em gái, chúng ta hai chọi hai."

Trì Thiến nghi ngờ nhìn anh ấy: "Nếu thực sự là hai chọi hai, anh có thể đánh thắng Sầm Lý không?"

Viên Áng không hài lòng với ánh mắt của cô ấy, khẽ cau mày.

“Sao anh không thể đánh thắng Sầm Lý?”

Sầm Lý trông không giống người biết đánh nhau.

"Chưa chắc." Trì Thiến đảo mắt: “Em gái em nói Sầm Lý giết người không chớp mắt trong trò chơi, thao tác rất thành thục."

Viên Áng cạn lời: "Dù thao tác có thành thục như nào, cũng chỉ là trong trò chơi mà thôi, liên quan gì đến việc hiện thực đánh nhau tốt hay không?"

"Không, thật ra hiện thực cũng...” Giọng điệu của Trì Thiến có chút thất thường, cô ấy không biết mình đang nói gì: "Dù sao thì người như Sầm Lý, khá giỏi...ừm ..."

Viên Áng nheo mắt lại, giọng điệu đột nhiên trầm xuống: "Sao em biết rõ về Sầm Lý như vậy? Chẳng lẽ em từng đánh nhau với cậu ấy?”

“Không có, em nghe em gái kể.”

Viên Áng không ngờ: "Em gái đã từng đánh nhau cùng cậu ấy?"

Trì Thiến: “Ừm, trên giường.”

Viên Áng đỡ trán thở phào.

Hai chị em đúng là gì cũng nói.

Giờ anh ấy biết Trì Thiến thường sẽ kể cho em gái nghe những gì liên quan tới anh ấy rồi, anh ấy không nên hỏi thì tốt hơn.

Ngày hôm sau, khi Trì Dữu ra khỏi phòng, cửa Trì Thiến vẫn đóng chặt.

Cô đi ra hiên nhà để xem xét, cô thấy đôi giày của Viên Áng vẫn được đặt trên tủ giày.

Trì Dữu hiểu ý, không quấy rầy thời gian sáng sớm của Trì Thiến, rón rén đi qua cửa, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, xách túi và đồ vật muốn mang đi ra ngoài.

Lái xe vào buổi sáng an toàn hơn lái xe vào ban đêm, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn, sau nhiều lần lái xe, cơ bản Trì Dữu đã quen với xe của Sầm Lý, thậm chí còn chủ động bật nhạc.

Ngoài chiếc túi, hôm nay cô còn mang theo một chiếc túi nhỏ, sau khi đón Sầm Lý, cô nhường ghế lái, còn đưa chiếc túi cho anh.

Sau khi lên xe, Sầm Lý hỏi: "Đây là gì?"

“Mở ra là biết.”

Sầm Lý mở chiếc túi ra, thấy bên trong có một số cuốn truyện tranh, chúng là truyện tranh dành cho thiếu nữ.

Mặc dù anh không biết tại sao, nhưng vì Trì Dữu đã đặc biệt mang thứ này đến đây cho anh xem, nên chắc chắn cô có ý định của cô, vì vậy anh vẫn mở cuốn truyện tranh ra.

Vì là truyện tranh dành cho thiếu nữ nên nam chính trong truyện tranh được vẽ rất đẹp, sau khi đọc được khoảng hai trang, Trì Dữu nói: "Anh lật trang tiêu đề ở phía trước xem."

Sầm Lý lật đến trang tiêu đề, đột nhiên sững sờ.

Trên trang tiêu đề là anh, Trì Dữu đã vẽ anh theo nét nhân vật nam chính trong truyện tranh.

Thật ra rất khó nhìn, dù sao thì bề ngoài của nhân vật 2D khác với thực tế, nhưng anh có thể nhìn ra là do cô viết tên viết tắt của anh bên cạnh.

SL.

Bằng một nét vẽ bằng bút chì rất đơn giản đã phác thảo ra góc nghiêng của một nam sinh đang nhìn xuống, nét vẽ phỏng theo rất rõ ràng, trông không hề đẹp, chững chạc như cô của bây giờ.

Trì Dữu nói: "Khi tốt nghiệp cấp ba, em đã bán rất nhiều thứ cho những người thu mua phế liệu. Em chỉ tìm được chút này."

Bao gồm cả album thuộc về riêng anh.

Khi đó cô đã có phong cách riêng, còn học vẽ bằng màu nước, tranh cô vẽ  hoàn chỉnh hơn những bức được sao chép tùy tiện trong truyện tranh.

Tiếc là cô đã bán rồi.

Bởi vì khi đó, cô thực sự chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cô có thể cho Sầm Lý xem những bức tranh này.

Thật ra tất cô đã vứt bỏ hầu hết những thứ liên quan Sầm Lý thời cấp ba trước khi vào đại học, may mắn thay, những cuốn truyện tranh này là bảo bối của cô, là thứ đáng giá nên dù thế nào cô cũng không nỡ vứt bỏ chúng.

Nếu cô đã quyết định từ bỏ anh, tất nhiên không thể chỉ nói suông mà nên có những hành động thiết thực.

Mặc dù cô cảm thấy hơi hối hận, nhưng cũng hết cách rồi.

“Những thứ này có thể tặng anh không?” Sầm Lý nhẹ hỏi.

Trì Dữu lắc đầu: "Không, những truyện tranh này đều là bảo bối của em, chỉ cho anh xem thôi."

Sầm Lý không ép cô, sau khi đọc xong anh trả lại cho cô rồi lái xe đến trường trung học Đồng Châu 1.

Hôm nay là thứ bảy, trong trường chỉ có học sinh lớp 12, nhưng bảo vệ vẫn rất có trách nhiệm, không cho phép người ngoài vào trường.

Trì Dữu tự tin mỉm cười, gửi tin nhắn cho cô giáo Bùi.

Lớp của cô giáo Bùi năm nay là lớp 12 nên thứ bảy cô ấy cũng có mặt ở trường, sau khi nhận được tin nhắn của Trì Dữu, cô giáo Bùi đã gọi điện bảo Trì Dữu đưa điện thoại cho bảo vệ nghe máy.

Sau khi nói vài lời, chú bảo vệ để cô và Sầm Lý vào.

Đúng lúc tiết học đầu tiên đã kết thúc, có vài học sinh chưa kịp ăn sáng đã ra khỏi dãy nhà dạy học, đi đến nhà ăn và căng tin.

Mặc dù Trì Dữu không mặc đồng phục học sinh, nhưng cô không cao, cũng không trang điểm, cô mặc một chiếc áo hoodie đơn giản, búi tóc, khi đi ngang qua họ, cô trông không khác gì họ.

Còn Sầm Lý mặc chiếc áo gió dài chững chạc, thân hình cao lớn, nhiều học sinh đi ngang qua đều phải nhìn anh

Trì Dữu đến tòa nhà dạy học trước, cô định cảm ơn cô Bùi.

Hôm nay, cô giáo Bùi mặc một chiếc váy đẹp hoàn toàn khác với lần trước, vừa thấy Trì Dữu, cô ấy gọi cô trước, sau đó cô ấy thấy Sầm Lý, cô ấy hơi ngạc nhiên.

"Em trai khoá dưới?"

Sầm Lý cũng không ngờ, anh chào lại: “Chị khoá trên.”

Trì Dữu không ngờ: "Hai người cũng biết nhau?"

Cô giáo Bùi gật đầu: “Quen chứ, năm ngoái chị và anh trai chị tham gia buổi tiệc đầu tư ở Thâm THành, chị đã gặp em trai này ở đó, hơn nữa, lần tr

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play