《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Một câu hỏi nghi ngờ của Trì Dữu vừa được nói
ra khỏi miệng thì Sầm Lý đã cúi đầu xuống.
Đột nhiên cô cảm thấy có thứ gì đó vô cùng mềm
mại và nhẹ nhàng chạm vào môi cô. Cả cơ thể của cô bỗng chốc như có một dòng
điện chạy qua, cảm giác vô cùng bất ngờ.
Nhưng khoảnh khắc này lại vô cùng ngắn ngủi,
giây tiếp theo bỗng có tiếng gõ cửa.
Lần này không chỉ có cô mà cả cơ thể của Sầm
Lý cũng đột nhiên run lên giống như anh đang sợ bị mọi người phát hiện ra hành
động của bọn họ.
Tuy giật mình nhưng anh lại phản ứng rất
nhanh. Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh vội vàng ngẩng đầu lên sau đó lùi về sau mấy
bước rồi buông cô ra.
Dường như trong giây phút này, hai người họ có
sự hiểu nhau đến lạ. Thấy anh buông mình ra thì Trì Dữu cũng lập tức cúi đầu,
không nói gì và nhanh chóng đi ra khỏi nhà bếp.
Đúng lúc này, bác sĩ Khương và Trì Thiến vừa
mới đi đổ rác về. Hai người họ đang thay dép ở lối cửa ra vào.
Bác sĩ Khương thấy Trì Dữu từ trong bếp đi ra
cho nên bà ấy nói rằng cô không cần phải động tay động chân mà cứ để cho Sầm Lý
rửa bát. Sau đó, bà kêu Trì Dữu ra phòng khách ngồi xem tivi và nói chuyện với
mọi người. C a l an t h a - T Y T
Trì Dữu nhỏ giọng nói: "Vâng ạ!"
Trong nhà bếp vẫn vang lên tiếng nước chảy và
lúc này chỉ có một mình Sầm Lý ở trong đó rửa bát. Còn những người khác thì
đang ngồi nói chuyện ở phòng khách rất vui vẻ.
TV vẫn đang bật tuy nhiên âm thanh cũng không
quá lớn, vừa đủ để lấp đầy bầu không khí.
Trì Dữu lấy tăm xỉa răng sau đó cho miếng táo
vào miệng nhai một cách ngon lành. Vị ngọt của táo đang dần dần tan ra trong
miệng của cô. Cô vô thức mím hai môi lại với nhau để cảm nhận vị ngọt của loại
quả này.
Tuy nhiên, khi vừa mới chạm vào nhau thì cô
đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc vừa nãy hai người ở trong bếp.
Vừa nãy chắc không phải là ảo giác đâu nhỉ?
Trước đây, cô đã thề với Trì Thiến rằng cô sẽ
từ chối anh nhưng hình như hôm nay cô đã tự vả vào mặt mình.
Nhưng hành động vừa nãy của hai bọn họ cũng
không được tính là cái kiểu như Trì Thiến từng nói.
Sầm Lý cũng không thô bạo cho lắm. Thậm chí cô
còn không chống cự khi thấy anh làm như vậy. Hai người họ giống như kiểu đứng
quá gần cho nên không thể nhịn được mà làm như thế. Đây không phải là cưỡng hôn
như những gì Trì Thiến nói. Trái lại, hành động của Sầm Lý vô cùng dịu dàng
khiến cô không thể nào phản ứng kịp mà cứ chìm dần vào nụ hôn đó.
Trì Dữu quay sang liếc nhìn Trì Thiến nhưng
bây giờ, cô ấy vẫn còn cảm thấy tức giận cho nên lập tức quay đầu đi chỗ khác
để không chạm phải ánh mắt của em gái mình.
Viên Áng đeo kính cho nên anh có thể nhìn rõ
hai người này đang có gì đó không ổn. Có vẻ như hai chị em nhà này đã cãi nhau.
Vẻ mặt của Trì Thiến hiện rõ vẻ tức giận. Vì thế, anh đến ngồi cạnh Trì Dữu để
hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra với hai người.
Kể từ lần tâm sự trước, sự tin tưởng của Trì
Dữu đối với Viên Áng đã tăng lên một cách rõ rệt. Có vẻ như cô đã cực kỳ tin
tưởng người anh rể tương lai này của mình. Trước đây, nếu có bất cứ chuyện gì
thì Trì Dữu chỉ có thể tâm sự cùng Trì Thiến. Nhưng bây giờ cô cũng có thể nói
với Viên Áng.
Cô lẩm bẩm về lý do cãi nhau với Trì Thiến sau
đó phàn nàn với Viên Áng: "Em cũng làm gì có mắng chị ấy đâu. Thậm chí,
chị ấy còn không phải là đàn ông nữa chứ. Làm sao mà lại cứ đặt mình vào vị trí
đó rồi giận dỗi em?"
Nghe xong câu chuyện mà Trì Dữu kể thì bỗng
nhiên trên mặt của Viên Áng lộ rõ nét cười sau đó ôn nhu nói: "Chuyện nhỏ
ấy mà. Tí nữa anh sẽ giúp em nói chuyện với cô ấy. Cứ ngủ một giấc đi, ngày mai
cô ấy lại để ý đến em ngay ấy mà."
"Có thể như thế thật à?" Trì Dữu
nhìn Viên Áng với ánh mắt nghi hoặc: "Đến ngay cả bản thân anh còn chưa
làm hòa với chị gái của em nữa."
Viên Áng nháy mắt với cô một cái: "Sẽ
nhanh thôi!"
Trì Dữu: "Nhanh là bao lâu?"
"Chắc chắn sẽ nhanh hơn em và Sầm
Lý."
Lời nói của Viên Áng cứ như chặn họng Trì Dữu
cho nên cô không nói được gì mà quay sang lườm anh ấy. Sau đó nói với giọng bực
bội, không phục Viên Áng: "Ai nói như vậy? Làm người thì cũng đừng quá tự
tin."
"Ồ, nếu vậy thì chắc em và Sầm Lý cũng
nhanh thôi nhỉ?" Viên Áng vừa cười vừa nói.
Cô bị Viên Áng bày mưu tính kế rồi. Trì Dữu
tức đến nỗi vẻ tức giận hiện rõ trên mặt. Nhưng cô vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Nếu đây không phải là người đàn ông của Trì Thiến thì cô đã thẳng tay đấm anh
ấy một phát cho bõ tức.
Lúc bình thường trông anh ấy lịch lãm, phong
độ bao nhiêu thì lúc trêu chọc người khác, trông mặt anh lại gian trá bấy
nhiêu.
Viên Áng là như vậy và Sầm Lý cũng chẳng khác
gì.
Quả nhiên đàn ông chẳng phải là thứ gì tốt đẹp
cả.
Ở bên này, Viên Áng và Trì Dữu nói chuyện rất
vui vẻ. Ba người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha trò chuyện cũng sôi nổi không kém.
Tính cách của Trì Dữu bị ảnh hưởng nhiều bởi
gia đình cho nên mẹ Trì và Trì Thiến cũng là người nói khá nhiều. Bác sĩ Khương
thì lại dịu dàng hơn. Xung quanh bà là những người phụ nữ vui vẻ và vô tư cho
nên từ khi ngồi xuống ghế nói chuyện, tâm sự với nhau thì trên mặt bà ấy vẫn
luôn hiện rõ nụ cười.
Có vẻ như tính cách vui vẻ, hòa đồng của họ đã
mang đến niềm vui cho bác sĩ Khương cho nên từ nãy đến giờ, bà vẫn cứ cười
không ngớt.
Trong suốt cuộc trò chuyện, mấy người họ chỉ
toàn hẹn lần sau cùng nhau đi mua sắm và chơi mạt chược.
"Vừa hay lão Trì nhà tôi đang ở
trong bệnh viện, mà cũng lâu rồi tôi không có thời gian ra ngoài thư giãn đầu
óc một chút. Đợi sau khi mấy đứa nhỏ quay về Thâm Thành, bà không phải trực ban
nữa thì hai chúng ta đi ra ngoài chơi." Mẹ Trì nói.
Bác sĩ Khương mỉm cười sau đó gật đầu nói:
"Được."
Thấy thế thì Trì Thiến cũng lên tiếng:
"Đợi lúc bọn con quay về Thâm Thành thì mẹ và bác sĩ Khương có thể hẹn
nhau đi khiêu vũ, nhảy nhót ở quảng trường. Không phải mẹ đã từng nói với con
là mẹ có mấy bác trai đang tìm bạn nhảy hay sao? Mẹ có thể dắt bác sĩ Khương
đến đó, chắc chắn mọi người ở đó sẽ rất vui khi gặp bác sĩ Khương đấy."
Nghe thấy Trì Thiến nói vậy thì cả người của
bác sĩ Khương đột nhiên cứng đờ. Có vẻ như bà ấy cảm thấy bất ngờ khi Trì Thiến
nói đến "mấy bác" ở quảng trường.
Mẹ Trì quay sang nhìn mặt của bác sĩ Khương.
Sau đó lập tức cau mày, chỉ trích Trì Thiến: "Đừng có mà nói nhảm nữa đi.
Người như bác sĩ Khương có thể thích những lão già đã về hưu đó sao?"
Sau khi hoàn hồn lại, bác sĩ Khương chỉ nhẹ
nhàng nói: "Về hưu thì cũng rất tốt mà. Vừa hay công việc của tôi khá bận,
nếu có thêm một ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.