《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Trần Hướng Bắc đi ra từ phòng ngủ, khi đi ra, Trì Dữu hỏi: "Sầm Lý đã ăn xong cháo chưa?"

Trì Dữu cau mày, lẩm bẩm: "Sao cậu ấy chưa không chịu ăn?”

Nhìn dáng vẻ cô suy nghĩ tại sao Sầm Lý không ăn cháo, Trần Hướng Bắc mấp máy môi, do dự không nói.

Anh ấy không biết có nên nói cho cô biết những gì anh ấy vừa nhìn thấy trong phòng của Sầm Lý hay không.

Anh ấy còn đang do dự, Trì Dữu nhận lấy bát cháo từ trong tay anh ấy, đoán: “Liệu có phải do cháo có vị quá nhạt không?”

Thần sắc Trần Hướng Bắc kiềm chế, chầm chầm nói: "Người bệnh nên ăn đồ ăn nhạt, có lẽ do không có khẩu vị."

Trì Dữu nói thầm: "Không ăn sao được? Mẹ anh ấy nói hôm nay anh ấy chưa ăn gì cả." C a l an t h a - T Y T

Trần Hướng Bắc định nói với cô nhiệm vụ giao đồ ăn đã hoàn thành, cô có thể đi ngay bây giờ, nhưng Trì Dữu đi hướng về phía phòng của Sầm Lý, nhưng không vào mà chỉ đứng ở cửa, hỏi Sầm Lý cô có thể không vào bếp nhà anh hay không.

Sầm Lý đứng ngây ngốc trước bàn làm việc, khi thấy cô, ánh mắt sáng lên, đôi môi tái nhợt không còn chút máu mím chặt.

Sầm Lý đứng dậy lấy chút đồ, nhẹ nhàng nói: "Nhà bếp cứ dùng thoải mái."

Sau khi vào bếp, cô nhìn quanh bếp, muốn xem có nguyên liệu gì có thể nấu gì đó cho Sầm Lý ăn.

Trần Hướng Bắc theo cô vào bếp, nhìn dáng vẻ của cô anh ấy đã biết cô định làm gì.

Nhưng thấy vẻ mặt cô không thay đổi, anh ấy cũng biết có lẽ Sầm Lý đã đóng ngăn kéo đựng ảnh và tranh của anh đi, không để cho cô nhìn thấy.

Là một người đàn ông, Trần Hướng Bắc không thể hiểu được tại sao Sầm Lý không nói với cô?

Nếu là anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ nói ra để đòi công lao với Trì Dữu.

Tuy Trì Dữu là người vô tâm nhưng là người có thể thương lượng, càng đối xử tốt với cô, cô càng muốn báo đáp, huống chi người này từng là đối tượng cô yêu thầm.

Hay là tên họ Sầm cảm thấy mình là người được yêu thầm, vai vế cao lên, thấy mất mặt vì bản thân mấy năm nay thương nhớ người đi yêu thầm mình, mới không muốn nói?

Nhìn thấy Trì Dữu đang tìm các nguyên liệu trong bếp, Trần Hướng Bắc cố tình hỏi cô: “Em biết nấu ăn à? Lúc học đại học có phải chỉ ăn ở căng tin hoặc gọi đồ ăn không?”

"Khi tôi còn học đại học, ký túc xá không cho nấu ăn, sao tôi có thể nấu được?” Trì Dữu tìm thấy mì, cô nhìn anh ấy nói: “Dù sao chắc chắn tôi giỏi hơn thiếu gia như anh.”

Trần Hướng Bắc tạm thời kìm nén những gì anh ấy đang nghĩ, ậm ừ.

Ngăn kéo đó có gì không liên quan đến anh ấy, tên họ Sầm không có miệng, anh ấy cũng sẽ không nói hộ.

“Tôi ở nước ngoài bao năm, em nghĩ tôi không học được gì à? Tránh ra, thiếu gia đây sẽ cho em xem một chút."

Trì Dữu vốn tưởng rằng anh ấy nói khoác, nhưng anh ấy thực sự xắn tay áo, cúi mặt xuống, động tác rất điêu luyện.

Cô mở to hai mắt, cảm thán: "Xem ra anh sang đúng nước rồi, biết cả nấu mì.”

Vẻ mặt đắc ý của Trần Hướng Bắc thay đổi, bàn tay cầm đũa dừng lại.

“Đúng cái **”

Trì Dữu không nghe thấy: "Anh nói gì?"

Trần Hướng Bắc: "Không có gì, em đi lấy bát đi."

Trì Dữu nói ồ, làm theo yêu cầu của anh ấy.

Nhìn thấy cách cô làm theo mình, Trần Hướng Bắc đột nhiên nghĩ, nếu ngày xưa cô cùng anh ấy ra nước ngoài, có phải cảnh tượng này đã xuất hiện từ lâu rồi sao.

Vì nhớ hương vị ẩm thực quê hương nên hai con gà đang cùng nghiên cứu xem nên nấu bữa ăn như nào, chứ không phải một mình anh ấy tự mò mẫm học nấu ăn một mình như mấy năm trước.

Bây giờ họ đang đứng trong bếp, nhưng bát mì này không dành cho anh ấy hoặc cô.

Mà dành cho một người đàn ông khác.

Hình bóng bận rộn của cô trong bếp lúc này cũng là vì một người đàn ông khác.

Người đàn ông đó không cần làm gì, không cần nói gì, chỉ cần xuất hiện trước mặt cô, cũng có thể khiến cô rung động.

Trần Hướng Bắc siết chặt chiếc đũa dài trong tay, đột nhiên gọi cô: "Tiểu oan gia."

Trì Dữu đã lâu không nghe thấy Trần Hướng Bắc gọi cô như vậy, cô nhất thời không có phản ứng gì: "Hả?”

"Có bao giờ em hối hận vì đã không ra nước ngoài du học cùng tôi không?"

Trì Dữu chưa kịp trả lời, anh ấy đã giả vờ thản nhiên nói: "Nếu chúng ta cùng nhau ra nước ngoài du học, chắc chắn bây giờ em đã biết nấu ăn."

Trì Dữu do dự vài giây, không muốn lừa anh ấy, cô yên lặng lắc đầu.

Cô không hối hận vì đã không ra nước ngoài.

Tiểu oan gia của anh ấy vẫn thật thà như vậy, không muốn lừa anh ấy.

Trần Hướng Bắc nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi hối hận."

"Tôi hối hận vì đã mất bình tĩnh, chia tay với em trong cơn tức giận."

Anh ấy thực sự hối hận.

Nếu như lúc đó anh ấy có th�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play