《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Miếng bánh lớn đến trễ mất mấy năm và hết hạn sử dụng đã thực sự giáng một đòn mạnh vào đầu Trì Dữu.
Không hề phấn khích như trong tưởng tượng, cô biết lời thổ lộ của Sầm Lý là vì hình phạt từ trò chơi.
Dù những tình cảm thời niên thiếu đã sớm phai nhạt, nhưng ký ức lại không dễ quên đi. Cô nhìn anh qua lăng kính quá dày, lại thêm việc hiện tại anh vẫn đẹp như thế, thậm chí so với trước còn có phần hơn.
Bất kể là lòng không gợn sóng, hay là chán ghét phản cảm, cô đều không làm nổi.
Im lặng kéo dài, Trì Dữu đang muốn rộng rãi nói “Cậu đang chơi trò thử thách sao?” để cho hai người bậc thang bước xuống, anh chỉ cần xuống nấc thang này nói một câu “Đúng vậy.”, như thế là tình cảnh này sẽ bị phá vỡ, ai cũng sẽ không xấu hổ.
Nghĩ sẵn trong đầu như vậy, cô mở miệng: “Cậu…”
Bỗng một giọng nói tức giận vang lên: “Sầm Lý!”
“Con mẹ nó tôi đi vệ sinh một chút, thằng nhóc nhà cậu vậy mà chuồn luôn?”
Vương Khải Ninh vừa đi vừa ầm ĩ, khi thấy hai người đang đứng trong phòng khách rộng lớn, anh ta chợt ngây người, vẻ mặt cũng lập tức thay đổi.
“Tôi nói, tên Sầm Lý nhà cậu hành động cũng nhanh thật đấy.”
Trì Dữu nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có người tới cứu cô rồi.
Vương Khải Ninh đi đến cạnh Sầm Lý, đầu tiên thô bạo dùng khuỷu tay huých Sầm Lý, sau đó mới nhìn về phía Trì Dữu.
Trì Dữu mỉm cười cảm ơn anh ta.
Đôi mắt ánh nước long lanh cong lên, lại có vẻ nhẹ nhàng trong sáng, quả thực ngọt ngào biết mấy. Vương Khải Ninh cũng theo phản xạ cười theo, giọng điệu cũng vô thức thêm chút ý cười: “Sầm Lý vừa nói với cô cái gì à?”
Trì Dữu lắc đầu: “Chưa nói gì cả.”
Giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra vẫn tốt hơn.
Chỉ là hình phạt cho việc thua cuộc mà thôi, thực ra câu trả lời của cô cũng không quan trọng. Hơn nữa nếu cô tỏ ra quá để ý, ngược lại có vẻ cô quá vội vàng, cũng sẽ gây thêm phiền phức cho Sầm Lý.
Sau khi cô rời đi, anh sẽ giải thích với Vương Khải Ninh rằng anh “Đã tỏ tình.” là được rồi.
“Chưa nói gì cả?”
Vương Khải Ninh không tin, dùng ánh mắt hỏi Sầm Lý.
Việc Trì Dữu giả ngu cũng làm Sầm Lý có chút không thể hiểu nổi, đôi mắt híp lại, ý tứ trong con người đen không rõ ràng, lẳng lặng nhìn cô.
Vừa lúc di động trong túi Trì Dữu rung lên, cô lấy ra xem thì thấy là tin nhắn của Mạnh Tuyền, hỏi tại sao cô đi vệ sinh lâu như thế, có phải không có giấy hay không.
“Đồng nghiệp tìm tôi, tôi ra nhà sau trước đã.”
Nói xong, Trì Dữu bước đi, để lại hai người đàn ông cao lớn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô rời đi.
Vương Khải Ninh đau đầu:
“Hai người các cậu đứng đối diện nhau như vậy mà cậu vẫn chưa nói gì với cô ấy?”
“Nói rồi.”
“Cô ấy bảo cậu chưa nói gì cả, cậu có chắc cậu nói tiếng mẹ đẻ với cô ấy không?
Sầm Lý nhàn nhạt hỏi lại: “Không thì sao?”
Không hề có bất kỳ phản ứng dư thừa nào, vẫn là vẻ lạnh nhạt như trước.
Vương Khải Ninh chậc một tiếng, có chút khó chịu.
Cách cư xử của cậu ấy hôm nay rốt cuộc là đùa giỡn Trì Dữu, hay vẫn là đùa cợt Vương Khải Ninh?
“Vậy chắc là thực sự có đối tượng rồi. Tôi nói cậu nghe, chiếc xe hôm đó tới công ty chúng ta đón cô ấy tám phần chính là của bạn trai.”
Vương Khải Ninh khoát tay, làm bộ cảm thán: “Buồn cười chết đi được, tên Sầm Lý nhà cậu cũng có ngày hôm nay, xem ra gương mặt cậu cũng không đẹp mã lắm, còn không đủ để người ta vượt qua lằn ranh đạo đức mà đi vào vùng cấm yêu đương nha. Mà bài kia cậu hát như nào đấy?”
Nói xong vẫn còn hăng hái, Vương Khải Ninh cười tủm tỉm mà đề nghị: “Đi đi đi, lát nữa uống rượu xong thì theo tôi vào phòng KTV làm ca vương đi.”
Sau khi về cạnh đồng nghiệp, Trì Dữu lại hơi thất thần.
Cô mơ mơ màng màng ăn gì đó, ăn xong lại mơ mơ màng màng theo đồng nghiệp lên phòng KTV ca hát trên lầu, cũng không làm ca vương nữa, lại không chơi điện thoại, ngồi yên ở ghế sô pha trong góc, không biết đang nghĩ gì.
“Hồn vía của cậu bị xả đi cùng với nước khi đi vệ sinh rồi hả?”
Đến khi Mạnh Tuyền cầm microphone gọi bên tai cô, Trì Dữu mới giật mình tới mức hoàn hồn.
Trì Dữu ngây ngốc nhìn chằm chằm Mạnh Tuyền.
“Tớ hỏi cậu chuyện này nhé.”
Mạnh Tuyền: “Cậu hỏi đi.”
“Hồi trước khi còn đi học, cậu có yêu thầm ai không?”
“Hỏi vớ vẩn.” Mạnh Tuyền đáp: “Đi học quá tẻ nhạt, mỗi ngày chỉ toàn làm bài tập rồi làm bài thi, nếu không thích ai thì chẳng phải nhàm chán chết mất sao?”
Lời nói thô, lý lẽ lại không thô chút nào.
Bởi vì thời học sinh của quá nhiều người chỉ có thể dùng hai chữ “đơn giản” để hình dung.
Nó không tuyệt vời như những kịch bản thanh xuân vườn trường miêu tả, chỉ có học hành liên tục, bài vở chồng chất, thi cử không ngừng, và cả những lời cằn nhằn không ngớt của thầy cô và cha mẹ.
Vì để thời trung học phổ thông của mình không đơn điệu như vậy, Trì Dữu vừa lên cấp ba nghĩ rằng mình đã trưởng thành, không còn là đứa nhóc trung học cơ sở, cho nên chỉ vừa khai giảng xong đã chơi hết mình, mỗi ngày khi tan học không phải cùng các nữ sinh đi siêu thị, mà là cùng nam sinh chơi trò chơi.
Cái giá phải trả chính là ở kỳ thi tháng đầu tiên, Trì Dữu ngồi trên trường thi vừa cầm bài đã choáng váng, không biết phải viết gì.
Cô cầu nguyện cả ngàn lần mong rằng giáo viên chấm thi sẽ làm mất bài, nhưng thành tích kỳ thi tháng vẫn bị kéo xuống.
Ngữ Văn, Tiếng Anh còn có điểm tương đối, với nền tảng của trung học cơ sở thì kết quả không quá khó coi, nhưng Toán và Vật Lý…
Bài thi Toán phát ra không khác lắm so với kết quả kém cỏi mà cô dự đoán, đạt 70 điểm. Chắc là Vật lý sẽ lại còn thấp hơn nữa. Trì Dữu hạ quyết tâm, chờ khi lớp trưởng phát bài ra, cô sẽ lập tức giật lấy, ai cũng đừng hòng xem điểm số của cô.
Nhưng lớp trưởng đã phát xong bài thi của mọi người, cô còn chưa được gọi tên.
Bài thi Vật lý của cô không thấy đâu cả.
Tốt lắm, quá tuyệt vời, tốt nhất là ném xuống rãnh Mariana* luôn đi.
*Rãnh Mariana, phía tây Thái Bình Dương, là rãnh đại dương sâu nhất hành tinh, nhưng số liệu chính xác về điểm sâu nhất tại đây vẫn gây tranh cãi. Rãnh Mariana dài khoảng 2.550 km và nằm ở phía đông quần đảo Mariana, theo Đại học Washington.
Trì Dữu đang mừng thầm thì đột nhiên lớp trưởng lại gõ đầu nhớ ra.
“Tôi biết bài thi Vật lý của cậu ở đâu rồi.”
“Lúc tôi đi văn phòng lấy bài thi, bài kiểm tra của chúng ta chồng lên lớp bên cạnh, nên bài thi của cậu có thể không cẩn thận mà lạc sang lớp kế bên rồi.”
Trì Dữu như bị sét đánh.
Chết vì xấu hổ ở lớp mình cô cũng chịu, nhưng đến tận lớp bên cạnh luôn sao?!
Cô vắt chân lên cổ mà chạy sang lớp bên cạnh tìm bài thi, nhưng lúc này còn chưa vào học bao lâu, cô chẳng quen ai trong lớp này cả, vì thế cô lén nhìn qua cửa sổ, xem có thể tóm được một bạn học ngồi một mình để hỏi thăm không.
Bạn học ngồi bên cửa sổ thấy một nữ sinh xa lạ đang mở to mắt nhìn khắp nơi, liền chủ động hỏi cô đang tìm ai.
Trì Dữu nghẹn lời, cả nửa ngày cũng không biết nói là tìm ai, lại nhớ tới điểm Vật lý thảm thương của mình, thật sự quá xấu hổ để tự giới thiệu.
Cuối cùng, bạn học nọ lại dường như đã hiểu ra, như đã vô cùng quen thuộc: “À, đến tìm Sầm Lý phải không?”
Trì Dữu có chút ấn tượng với cái tên này, vì đã nghe được từ các giáo viên khi nhập học.
Nghe nói là từ thủ đô chuyển đến nơi này, không phải học trung học cơ sở ở thành phố bọn họ.
Lúc này bạn học chỉ về hướng nào đó của phòng học: “Cậu ấy ngồi ở đó.”
Không nói quá chút nào, lúc ấy Trì Dữu như đã tự đặt mình trong bộ phim điện ảnh ‘Thư tình’.
Nam sinh ngồi trên ghế, cổ tay thon gầy lộ ra từ tay áo, mu bàn tay trái chống cằm, tay phải cầm bút, mắt cụp xuống viết bài trong sách luyện tập.
Lại có người có thể như tỏa sáng giữa phòng học, bàn học, tường trắng, trông rất phù hợp trong bộ đồng phục học sinh.
Trông sạch sẽ đến mức như tới tận cùng của vẻ đẹp, vầng hào quang tỏa ra từ những đường nét kiêu ngạo mà lạnh lùng trên gương mặt, cùng với dáng vẻ hết sức dịu dàng.
Hóa ra gương mặt mối tình đầu không chỉ có thể miêu tả nữ sinh, còn có thể nói về nam sinh nữa.
“Sầm Lý, lại có nữ sinh lớp khác đến ngắm cậu kìa.”
Nam sinh nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ. Trì Dữu hoảng hốt, không kịp nghĩ gì, ngay lập tức giải thích: “Không phải không phải, tôi đến tìm bài thi.”
Rõ ràng cô đã giải thích rằng mình đi tìm bài thi, nhưng nam sinh vẫn đứng lên, ra khỏi phòng học, đứng trước mặt cô.
Trì Dữu chỉ cảm thấy xấu hổ đến sắp ngất đi, lúng túng nói: “Bạn học, tôi tới tìm bài thi thật mà.”
Cô không phải đến trồng hoa si.
Nam sinh không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh hỏi: “Bài thi Vật lý?”
Trì Dữu: “Hả?”
“Sau khi phát bài thi xong thì phát hiện dư một bài, nên tạm thời cất lại,” anh đưa cho cô một tờ giấy: “Đây là của cậu phải không?”
Trì Dữu để ý tới ngón tay thon dài của anh, mạch máu màu xanh, đầu ngón tay còn phiếm hồng.
Đương nhiên cô cũng chú ý tới bài thi được anh gấp lại, vừa khéo che đi con điểm đáng xấu hổ kia.
Trì Dữu đã hiểu.
Anh cố ý gấp bài thi lại, không để người khác nhìn thấy.
Đó là một hành động nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng lại làm Trì Dữu sâu sắc cảm nhận được lòng người ấm áp.
Trì Dữu biết ơn cầm lấy bài kiểm tra, thấp thỏm mở ra xem.
29 điểm, so với dự đoán còn thấp hơn.
Cô không khỏi nhắm mắt, thở dài. Đây là số điểm khiến bất kỳ học sinh bình thường nào cũng phải xấu hổ.
Trì Dữu dường như sụp đổ trong chớp mắt.
Vì để không bị nam sinh cười nhạo, cô lựa chọn giả vờ vui vẻ mà tự giễu: “Mẹ ơi, điểm kiểm tra của tôi thấp quá đi mất!”
Giọng của nam sinh lạnh nhạt, giọng điệu đều đều, đều đến không giống như đang an ủi người khác, nhưng lời nói lại làm Trì Dữu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều:
“Đợt thi tháng đầu tiên không làm bài tốt là rất bình thường.”
Nhưng ngay sau đó, Trì Dữu đã thấy điểm của nam sinh trên bảng vinh danh.
Lần này thi tháng anh là người đạt điểm cao nhất môn Vật lý, 92 điểm.
Là điểm số cô viết ngược lại, cũng gấp mấy lần điểm của cô.
Đây là con người sao? Sao lại có người có thể học giỏi một môn khó nhằn như Vật lý đến vậy?
Đứng trước bảng vinh danh, Trì Dữu cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Mất công anh còn không biết xấu hổ nói không làm bài tốt là bình thường, đây là sự dịu dàng của học bá sao?
Nhìn vào thành tích Vật lý cao không thể với kia, cảm giác hoài nghi chính mình và sự ngưỡng mộ anh đồng thời nảy sinh trong lòng cô.
Thực ra, ở trường học bọn họ thời bấy giờ cũng có những nam sinh thu hút trên những phương diện khác nhau. Họ cũng có một gương mặt đẹp, cư xử tuỳ tiện, ngang ngược, có sự kiêu ngạo và bá đạo không ai bì được của thiếu niên trẻ tuổi, mỗi lời nói ra điều có thể khiến con tim thiếu nữ đập mãnh liệt.
Có những nữ sinh thích, nhưng Trì Dữu không ưa những nam sinh “hư hỏng” như vậy.
Cô thích những người không trốn học hay đi muộn, dáng người cao gầy, thông minh khéo léo, da trắng thanh tú, mặc đồng phục học sinh nghiêm chỉnh, cắt tỉa tóc thường xuyên. Cổ áo và tay áo phải luôn trắng tinh như mới, giọng nói rõ ràng, chuẩn xác, là một nam sinh có giáo dục.
Cảm xúc yêu thích nảy sinh thời niên thiếu thực ra không hề phức tạp, cũng không có nhiều nguyên do để giải thích.
Nghe hơi nông cạn, nhưng là bởi vẻ ngoài ưa nhìn, thành tích ưu tú, còn có hành động quan tâm quá nhỏ đến hơi vụn vặt mà ấm áp kia.
Vô tình, trong ba năm cấp ba của Trì Dữu, ngoại trừ học hành liên tục, bài vở chồng chất, thi cử không ngừng, và cả những lời cằn nhằn không ngớt của thầy cô và cha mẹ, cùng với sự vô tư khi ở bên bạn bè, còn có nhiều hơn thế nữa.
Đó chính là thích Sầm Lý.
Vì câu hỏi đột ngột của Trì Dữu, Mạnh Tuyền cũng bắt đầu hồi tưởng lại:
“Thật ra tớ không nhớ rõ cậu ấy trông như thế nào, nhưng tớ nhớ thành tích của cậu ấy rất tốt, luôn đứng đầu lớp.”
Trì Dữu đã hiểu.
Xem ra mắt nhìn của cô và Mạnh Tuyền giống nhau.
“Sau đó cậu và người kia ra sao rồi?” Trì Dữu tò mò.
“Không ra sao cả, sau khi tốt nghiệp tớ không liên lạc.”
Trì Dữu thở dài tiếc nuối, Mạnh Tuyền lại cười, thản nhiên nói:
“Cho nên mới bảo đa số người yêu thầm điều không có kết quả đó, rất bình thường, chắc là bởi vì tiêu chuẩn quá cao. Nhưng nghĩ lại, nếu người kia không xuất sắc đến cái trình độ mà cậu không thể với tới, chỉ có thể ngước nhìn, sao có thể thích được, phải không?”
Nghe rất hợp lý.
Trì Dữu gật đầu.
“Làm sao, có chuyện gì hả?” Mạnh Tuyền trêu chọc: “Tự nhiên cậu thảo luận với tớ mấy chuyện này, chẳng lẽ nam sinh cậu yêu thầm gửi thiệp kết hôn cho cậu sao? Cho nên cả ngày nay cậu mới mất hồn mất vía.”
Trì Dữu lập tức phủ nhận: “Không phải.”
Mạnh Tuyền tỏ vẻ khó hiểu: “Thế cậu làm sao đấy? Tớ thấy hôm nay cậu cứ hồn vía lên mây.”
“Ừm, nằm mơ thấy.” Trì Dữu gãi gãi thái dương, cố gắng tìm từ, nhưng đáng tiếc chẳng nghĩ được gì: “... Mơ thấy bị… tỏ tình, tuy là nằm mơ, nhưng vẫn là rất… Cậu hiểu không?”
Nữ sinh luôn hiểu rõ tâm tư của nhau nhất, huống chi là loại chuyện yêu thầm mà mỗi người đều trải qua này. Mạnh Tuyền lập tức đồng cảm như bản thân mình cũng bị: “Ở trong mơ, tim đập nhanh hơn đúng không? Tớ hiểu mà, tớ cũng mơ quá lên như thế, nhưng chưa mơ đẹp vậy bao giờ. Ở trong mơ cậu trả lời như nào?”
Trì Dữu cắn môi: “Không như nào cả, tớ bỏ chạy.”
Mạnh Tuyền nói đầy tiếc nuối: “Cậu chạy làm chi? Nằm mơ cậu cũng sợ sao? Không xảy ra chuyện gì ở hiện thực mà, ở trong mơ vui vẻ một lần cũng tốt.”
“Vui vẻ thế nào?”
“Người trưởng thành nên vui vẻ thế nào thì vui vẻ thế ấy thôi, là tớ thì chắc chắn sẽ trực tiếp nhào qua, dù sao cũng là nằm mơ.”
Dứt lời, Mạnh Tuyền cười như ác ma.
Trì Dữu nghẹn lời.
Vì để vui vẻ một lần, sau đó nhào thẳng vào Sầm Lý sao?
Cô có chút nghi ngờ, hỏi: “Qua nhiều năm như vậy rồi, cậu còn thích cậu ấy sao?”
“Cậu ấy trông thế nào tớ cũng quên rồi, sao có thể còn thích được?”
Nhưng giây tiếp theo, Mạnh Tuyền chợt đổi chủ đề: “Nhưng đây là ánh trăng sáng của thời học sinh, tớ ở trong mơ bù đắp tiếc nuối không có được cậu ấy có hiện thực cũng rất bình thường.”
Bù đắp tiếc nuối sao?
Cảm thấy rất có lý.
Mạnh Tuyền lại tiếp tục nói: “Dù sao cũng là mơ, rất vui vẻ, tỉnh giấc lại coi như không có chuyện gì xảy ra, tớ cũng không đau khổ.”
Sau khi tỉnh giấc coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dù sao mục đích của họ đều không sạch sẽ, anh không đau khổ, cô cũng không đau khổ.
“Tớ phát hiện cậu sống rõ ràng như vậy rất tốt nha.”
Mạnh Tuyền khiêm tốn nói: “Quá khen quá khen. Nhớ kỹ, lần sau gặp chuyện tốt thế này trong mơ lần nữa, đừng có lo lắng, cứ trực tiếp nhào lên là được.”
Trì Dữu bị cách miêu tả của Mạnh Tuyền làm cho mặt nóng lên, có chút không thể tưởng tượng rằng mình lại nghĩ đến hình ảnh Sầm Lý.
Người như vậy như làn gió mát, tựa vầng trăng sáng, nhìn không dính dáng đến khói lửa nhân gian.
Bất kể là ở thời học sinh nông cạn hay trong thế giới sâu sắc của người trưởng thành, anh sinh ra nên là ánh trăng tỏa sáng muôn phương, treo lơ lửng giữa trời cho người nhìn ngắm.
Trì Dữu cắn môi.
Coi thường, quá coi thường rồi!
《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.