《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Trong phòng bi-a, mọi người đều không phản ứng lại.

Nghe lời nói từ Sầm Lý, mọi người đều cảm giác như hai sự việc không liên quan đến nhau đã được kết hợp với nhau.

"Trì Dữu à? Cô gái trong nhóm Mỹ thuật? Cái người mà lão Vương thích hả?"

Vương Khải Ninh kinh ngạc đến mức không nói được trong ba giây, sau khi phản ứng lại, anh ta gào lên: "Sầm Lý! Tôi không ngờ cậu lại như vậy, tôi coi cậu như là anh em mà! Thua tôi trong trò bi-a mà lại trả thù tôi như thế này!"

Đối mặt với cáo buộc từ người anh em, Sầm Lý không nói gì, chỉ nhíu mày nhẹ nhàng, góc môi từ từ cong lên, trong đôi mắt điềm tĩnh có một chút sự chế nhạo, còn có một chút cảm xúc khó nói rõ.

Bầu không khí bị phá vỡ, mọi người trong phòng cười đùa vui vẻ, có người chọc ghẹo Vương Khải Ninh, cũng có người bênh vực Vương Khải Ninh.

Trong khi đó, bên ngoài cửa, Trì Dữu không biết nên phản ứng thế nào.

Cô đứng im lặng tại chỗ, như bị một tảng đá đè nặng cản trở chân.

Trì Dữu là gì?

Xì Vưu cưỡi gấu trúc? Hay là xì dầu dùng để nấu ăn?

*(2) Xi Vưu: (蚩尤) là thủ lĩnh bộ lạc Cửu Lê và được biết đến nhiều do đã chiến đấu với Hoàng Đế trong trận chiến Trác Lộc trong truyền thuyết Trung Quốc Xi Vưu đã thể hiện được uy lực trong chiến tranh, cái tên Xi Vưu cũng trở nên đồng nghĩa với từ “chiến tranh” trong tiếng Hán, những người tôn trọng thì xem ông như là “chiến thần”, còn những người bài xích thì xem ông như là “họa thủ”.

Cô thực sự đã nghe rõ, cô nghe rõ âm điệu của từng chữ Sầm Lý nói ra, là âm thứ hai và âm thứ tư trong bảng phiên âm.

Là Trì Dữu, tên cô.

Trên trời rơi xuống một chiếc bánh ngọt.

Nhưng tại sao món bánh ngọt từ trên trời rơi xuống lại đến muộn thế này! Nhiều năm đã trôi qua!

Cô thật sự thích ăn bánh ngọt, nhưng tại sao lại cho cô một miếng bánh ngọt hết hạn!

Điều này, nếu xảy ra khi cô đang học trung học, cô chắc chắn sẽ vui sướng đến mức không thể ngủ được mấy đêm đấy!

Liệu họ đang dùng cô như một con rối để che giấu điều gì đó?

Hay chỉ là dùng cô để chế giễu Vương Khải Ninh?

Bất kể mục đích gì, đều là sự xúc phạm.

Không có cô gái nào sẵn lòng chịu đựng việc tên mình bị gọi ra một cách chế nhạo như vậy bởi một người đàn ông.

Nhưng người đó là Sầm Lý, là thần tượng của cô.

Tâm trạng của Trì Dữu rất phức tạp.

So với biểu cảm ngơ ngác của Trì Dữu, biểu cảm của Lâm Sơ Phàm dễ đoán hơn nhiều.

Tóm lại, chỉ có một từ, đen.

Tuy nhiên, cô thích ứng rất nhanh, tưởng rằng Trì Dữu không nhận ra sự kỳ vọng trong giọng điệu của cô vừa rồi, cô ta chuyển ngay từ thái độ kỳ vọng sang thái độ bênh vực Trì Dữu, cười nhẹ và nói:

"Bọn họ quá đáng rồi, họ đang coi cô như một trò giải trí kìa."

Lại tiếp tục, Lâm Sơ Phàm sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng để an ủi: "Đừng để ý, họ chỉ đang đùa thôi. Tôi cũng hiểu Sầm Lý, anh ấy không phải loại người sẵn lòng chơi đùa với các cô gái một cách bừa bãi. Chắc chắn anh ấy không đến tỏ tình với cô đâu, chỉ là nói đùa để chọc tức Vương Khải Ninh thôi, cô hãy yên tâm.”

Giọng điệu quả quyết của cô khiến Trì Dữu bất ngờ nhìn chằm chằm, không biết cô ta đang an ủi mình hay đang làm mình thất vọng.

Cô ấy hiểu Sầm Lý, vậy cô ấy và Sầm Lý có thân với nhau không?

Không chỉ riêng Sầm Lý, Lâm Sơ Phàm dường như rất thân với những người đàn ông trong nhóm kỹ thuật.

...Được rồi.

Trì Dữu hít một hơi sâu, che dấu cảm xúc, nhanh chóng mỉm cười và nói: "Vậy thì tôi sẽ coi như không nghe thấy gì nhé."

"Tôi sẽ không vào trong, nếu tôi vào thì mọi người sẽ ngại ngùng, cô cũng đừng nói với họ rằng tôi đã nghe được, tôi đi tìm đồng nghiệp của mình đây."

Sau khi nói xong, Trì Dữu mỉm cười và gật đầu, đôi mắt nhỏ nhắn cong lên, rồi quay lưng rời đi.

Chỉ còn lại Lâm Sơ Phàm đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Cô không quen biết Trì Dữu, nhưng luôn biết rằng có một cô gái trong nhóm Mỹ thuật có tính cách hướng ngoại đặc biệt, dễ thương, dễ tính, luôn luôn tươi cười tỏa ra niềm hạnh phúc.

Không có gì lạ khi Vương Khải Ninh quan tâm đến cô ta.

Trò chuyện với một cô gái như thế này thật thoải mái, không ai có thể đủ mạnh mẽ để từ chối một nụ cười đáng yêu.

Vừa rồi, Trì Dữu cười thật ngọt ngào, giọng điệu nhẹ nhàng và tự do, dường như không quan tâm tới cuộc trò chuyện trong phòng bi-a.

Trong lòng, Trì Dữu tự nhắc mình không nên nghiêm túc tin lời Sầm Lý.

Sầm Lý chỉ nói tên cô để chọc tức Vương Khải Ninh.

Phải sống thực tế, không thể tin tưởng vào những điều may mắn từ trên trời rơi xuống.

Chương trình giải trí buổi chiều đã qua, nhanh chóng tới buổi tối, mọi người đang tổ chức tiệc nướng ngoài trời tại sân trong, Trì Dữu thay đổi từ tâm trạng u ám ban ngày trở lại thành cô gái hòa đồng và hòa nhập, chịu trách nhiệm phân phát từng cây xiên nướng đã nướng tới tất cả đồng nghiệp.

Buổi tối đầu mùa xuân tại thành phố Thâm Thành có chút hơi lạnh, Trì Dữu không cao, chiếc áo len màu sáng dài vừa đúng che chắn đến đùi, làm cho cô trở nên rực rỡ, đôi bốt dài bao quanh đôi chân mảnh mai, bước trên cánh đồng cỏ, gió đêm thổi nhè nhẹ vào tóc mái trước của cô, khói nướng bao quanh cơ thể cô, trong sân ngoài trời với đèn sao trang trí, cô trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Vương Khải Ninh nhìn cô gái đi qua trong đám đông, nụ cười trên khuôn mặt không bao giờ biến mất. Anh ta cắn một miếng thịt bò và thì thầm nói: "Thật dễ thương quá."

Ngay lập tức, anh ta lại lườm Sầm Lý đang đứng bên cạnh một cách đầy oán trách.

Lúc này, Trì Dữu đã phân phát xong các đĩa xiên nướng cho từng bàn và quay lại bên đồng nghiệp của mình để chuẩn bị ăn.

Sầm Lý thu hồi ánh mắt và nhìn lại Vương Khải Ninh với giọng nói nhẹ nhàng: "Vậy sao?"

Vương Khải Ninh tức giận, anh ta mạnh mẽ trực tiếp dùng răng cắn mở một chai rượu và đặt nó trước mặt Sần Lý một cách thô bạo.

"Vậy nên, mẹ kiếp, cậu có chết cũng không thể thoát khỏi tôi hôm nay."

Trong lúc thưởng thức thịt nướng, mọi người bắt đầu uống rượu. Các bộ phận khác nhau trong công ty bắt đầu ghé thăm và chúc mừng nhau. Sân vườn vốn đã náo nhiệt giờ trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Điều tốt là nhóm mỹ thuật có nhiều phụ nữ, vì vậy họ không bị ảnh hưởng bởi văn hóa uống rượu này. Người khác uống rượu, họ chỉ uống đồ uống không cồn.

Ban đầu, Trì Dữu đang vui vẻ ăn uống, đột nhiên ở đâu đó nghe thấy tiếng chai rượu vỡ.

Cô nhìn lên đột ngột: "Có chuyện gì vậy?"

Mạnh Tuyền, người cùng khóa với cô trong công ty, nhíu mày và chỉ vào một nơi.

"Bọn ở bộ phận kỹ thuật uống quá mức, không có người quản lý, họ đã tự do muốn làm gì làm."

Một người làm lâu năm chịu trách nhiệm dẫn dắt Trì Dữu và Mạnh Tuyền lắc đầu.

"Sai rồi, ngay cả chủ tích Hàng, người đứng đầu của công ty cũng không thể kiểm soát được nhóm kỹ thuật. Nhóm kỹ thuật của họ luôn tự do và không sợ ai."

Chủ tịch Hàng là một trong những người sáng lập của Phong Thụ và là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong công ty.

Trì Dữu mở to mắt: "Họ thật ngông cuồng nhỉ?"

Người quản lý nhún vai: "Vì nhóm kỹ thuật của họ là nhóm từ ngành kỹ thuật của trường Đại học Quốc gia Thanh Hoa, anh Hành cũng tốt nghiệp ở trường này, chắc chắn anh ấy sẽ yêu thích các đàn em của mình."

Mạnh Tuyền kinh ngạc đến mức quên nhai thức ăn trong miệng, ngạc nhiên nói: "Cơ cấu toàn bộ nhóm kỹ thuật đều tốt nghiệp từ trường Quốc gia Thanh Hoa à? Quá ấn tượng!"

Cô biết Phong Thụ có tiêu chuẩn tuyển dụng cao đối với những người mới vào nghề, trường đại học mà mọi người tốt nghiệp là điều kiện cứng rắn nhất, chắc chắn có nhiều người tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu, nhưng không ngờ nhóm kỹ thuật lại đặc biệt đến như vậy, tất cả đều là những thiên tài của đại học hàng đầu.

Trước khi lên sàn chứng khoán, công ti Phong Thụ thực ra không được gọi là Phong Thụ Lý, mà chỉ là Phong Thụ. Tên gọi xuất phát từ tên của hai người sáng lập và điều hành công ty. Ban đầu công ty chỉ làm game phong cách cổ trang, khi đó đã có chút tiếng tăm trong ngành, cho đến khi họ phát triển một trò chơi bom tấn toàn quốc, công ty mới thật sự có vị trí vững chắc và trở nên nổi tiếng.

Trong vài năm ngắn ngủi, Phong Thụ đã nhanh chóng hoàn thành một số vòng gọi vốn, tích lũy tài sản, từ một studio độc lập tiến vào ngang hàng loạt công ty công nghệ lớn, và chuyển trụ sở vào Khu Công nghệ Thâm Thành được biết đến như một trong những "Thung lũng Silicon" trong nước.

"Ngay cái thằng đang say rượu đó, thấy chưa, đừng nhìn vẻ bề ngoài của nó như một tên vô dụng," người quản lý chỉ vào người đang say xỉn nói: "Nó là Cử nhân Thành phố."

Mạnh Tuyền kinh ngạc: "Cử nhân Thành phố? Cái dạng như thế?"

"Đó gọi là đừng nên trông mặt mà bắt hình dong."

Quả thật là không nên đánh giá một người qua bề ngoài.

Mạnh Tuyền: "... Vậy còn Sầm Lý trong nhóm của họ?"

"Ồ, anh ta không phải là Cử nhân."

Mạnh Tuyền nhẹ nhõm: "Ồ, vậy thì có vẻ như ông trời công bằng, không phải cứ có ngoại hình đẹp là----"

Tuy nhiên, trước khi kết thúc câu nói, trong giây lát, người quản lý nhẹ nhàng nói: "Anh ta được nhận vào Đại học Quốc gia không cần thi."

Người này so với người khác, càng so sánh càng khiến người ta tức giận.

Ban đầu, ngay từ khi tốt nghiệp trung học, đạt điểm thi vào Đại học Quốc gia cũng là một mục tiêu khó khăn mà người ta cần phải cố gắng. Nhưng người ta lại được nhận vào Đại học Quốc gia mà không cần thi, thật là không thể tin được.

Mạnh Tuyền nghẹn ngào, cúi mặt xuống và giơ tay che mặt.

"Tôi tưởng rằng Sầm Lý chỉ là một bình hoa trong nhóm của họ, cuối cùng mỗi phòng ban đều cần một người xinh đẹp để giữ cho hình ảnh. Tôi nhìn người sai rồi, tôi xin lỗi."

Trì Dữu lắng nghe mọi thứ một cách bình tĩnh.

Cô vẫn nhớ khi còn học trung học, nghe tin Sầm Lý được nhận vào Đại học Quốc gia mà không cần thi, cả người cô tràn đầy sức sống, vừa tự hào vì chàng trai mà cô thích lại xuất sắc đến vậy, vừa tự cảm thấy bản thân không biết trời cao đất dày mà đặt mục tiêu vào trường Mỹ thuật Đại học Quốc gia.

Nhưng sự thật khắc nghiệt cho cô biết rằng, Đại học Quốc gia chỉ như là một giọt nước trong đại dương đối với Sầm Lý, trong khi việc vào trường Mỹ thuật Đại học Quốc gia đối với cô lại khó như lên trời.

Tuy nhiên, tiếp theo, người quản lý lại nói ra một sự thật càng khắc nghiệt hơn.

"Em nghĩ Sầm Lý chỉ là cái bình hoa di động sao? Công ty chúng ta trước đây tên là Phong Thụy, sau khi lên sàn giao dịch đã đổi thành Phong Thụy Lý, em không biết lý do à?"

"Trò chơi mà công ty chúng ta kiếm được nhiều tiền nhất ngay bây giờ, thực sự là ý tưởng của Sầm Lý khi anh ta còn học đại học."

Lần này không chỉ Mạnh Tuyền bất ngờ, mà Trì Dữu cũng rất ngạc nhiên.

Ý tưởng là của Sầm Lý, chỉ là Sầm Lý còn quá trẻ, không đủ kinh nghiệm để vào ban quản lý. Hơn nữa, anh là người học chuyên ngành máy tính, thích làm việc trong lĩnh vực công nghệ hơn, nên sau khi tốt nghiệp anh đã trực tiếp vào phòng kỹ thuật.

Nhìn thấy hai cô gái đều sửng sốt và không nói nên lời, người quản lý cảm thấy hài lòng, cuối cùng đã truyền đạt được một bài học thực tế cho những người trẻ tuổi, cho họ biết xã hội này tàn khốc đến cỡ nào.

"Mọi người đều nói lập trình viên chỉ là bữa cơm của tuổi trẻ. Khi tuổi trẻ qua đi, nếu vẫn chưa thăng tiến lên ban quản lý, sự nghiệp cả đời cũng coi như đã đạt tới đỉnh cao, nếu không thì phải chuyển sang lĩnh vực khác hoặc chấp nhận số phận. Nhưng khi tuổi trẻ của Sầm Lý qua đi, anh ấy sẽ là Tổng giám đốc Sầm."

Cuối cùng, người quản lý kết luận: "Cố lên các cô gái, cố gắng phấn đấu."

Giọng điệu của Mạnh Tuyền phức tạp: "Không phải, tôi cố gắng phấn đấu, nhưng tôi phải cố gắng đến bao giờ mới trở thành Tổng giám đốc Mạnh."

Trì Dữu trông cứ như bị táo bón.

Cô cần thời gian để tiêu hóa.

Vì vậy, cô lấy lý do đi vệ sinh, đứng dậy và đi thẳng qua biệt thự.

Lấy một tờ giấy , đặt lên bậc thang đá lớn ở cửa vào, cô ngồi xuống đó, rút điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Trì Thiến.

Áp mặt sát vào điện thoại, Trì Dữu gửi đi một tin nhắn phức tạp: "Chị biết không? Em ngưỡng mộ cậu ấy suốt ba năm, em nghĩ rằng khi vào Phong Thụ Lý là cuối cùng em cũng có thể ngồi ngang hàng với cậu ấy cùng nhau trở thành đồng nghiệp, nhưng không ngờ thật ra em đang làm việc cho thần tượng của em.”

Trì Thiến rõ rang cũng bị sốc, chị ấy ngay lập tức gọi điện thoại.

Nhưng điều quan trọng là chị ấy đã hoàn toàn hiểu sai vấn đề.

"Vậy em còn tính về quê làm gì? Sao không nhanh lên đi?"

"..." Trì Dữu không biết nói gì: "Chị thật chú trọng bề ngoài, nếu muốn làm cún cưng cho cậu ấy thì chị làm đi, em không làm."

Trì Thiến: "Ai bảo em làm cún cưng cho cậu ta, em phải tìm cách để cậu ta thích em chứ."

Trì Dữu không thể nhịn được, trợn mắt: "Chị có nghe những gì em vừa nói lúc nãy không? Làm sao mà chuyện đó có thể xảy ra được?!"

"Em chưa thử, làm sao em biết không thể?" Trì Thiến không hiểu: "Dù cho thần tượng của em có cao quý đến mức nào, cậu ấy cũng là con người mà, không có gì cản trở giữa em và cậu ấy. Nếu em từng mạnh dạn hơn ở thời trung học, biến tình yêu thầm kín thành tình yêu công khai, có thể đã ở bên nhau từ lâu rồi."

...Nói thì dễ.

Sau một thời gian im lặng, Trì Thiến nói nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết: "Chị chưa từng có tình yêu thầm kín, chị không hiểu đâu."

"Và em cũng không muốn mãi mãi ngước nhìn cậu ấy đến cứng cổ."

Trước sự phản kháng của người trong cuộc, Trì Thiến không còn cách nào khác, chỉ làm như không muốn nói thêm gì.

"...Được, chuyện tình cảm của em em tự quyết định, miễn là sau này em không hối hận."

Trì Dữu: "Vâng."

"Đừng nói về thần tượng của em nữa, hãy nói về Viên Áng đi." Trì Thiến chuyển chủ đề: "Anh ấy gần đây có vẻ không ổn lắm, tối nay chị muốn hẹn anh ấy đi xem phim, ngày đầu tiên, anh ấy nói làm thêm giờ, ngày thứ hai, anh ấy nói có một bữa tiệc, hôm nay anh ấy lại nói làm việc mệt quá muốn nghỉ ngơi. Em nghĩ có bình thường không?"

"..."

Viên Áng tìm lý do cũng quá tệ.

Trì Dữu cảm thấy bức bối, nhưng cô cũng phải giữ bí mật cho Viên Áng, vì vậy cô chỉ trả lời qua loa và rồi cắt ngang cuộc gọi điện thoại nhanh chóng.

Sau khi cúp máy với chị gái, cô ngay lập tức gọi cho Viên Áng.

Viên Áng có chút bất đắc dĩ ở bên kia đầu dây giải thích: "Mỗi ngày anh chỉ có thời gian sau giờ làm việc để chuẩn bị, anh không thể dẫn chị gái em cùng đi chuẩn bị địa điểm cầu hôn được.”

Trì Dữu không nói được gì, Viên Áng lại tiếp tục đặt câu hỏi cho cô: "Và địa điểm cũng được bố trí dựa trên những hình ảnh mà em gửi cho anh, em không biết nó phức tạp và khó chuẩn bị cỡ nào à?"

"Em gái, em có ý định làm khó anh đúng không?" 

Trì Dữu không hài lòng, cảm thấy anh ấy hơi không biết xem xét: "Sự kiện cầu hôn đòi hỏi cao một chút không phải là chuyện bình thường sao?"

"Bình thường, nhưng trong lòng anh vẫn chưa chắc chắn," Viên Áng hỏi cô: "Em gái, nếu bạn trai của em chuẩn bị một cách tận tâm như vậy, em có đồng ý kết hôn với anh ta không?"

"Đồng ý!" Trì Dữu trả lời ngay lập tức, giọng điệu rõ ràng: "Hôm nay cầu hôn, ngày mai đi đăng ký kết hôn!"

Ở phía bên kia đầu dây, Viên Áng đã được Trì Dữu làm cho cười và cũng được an ủi bởi thái độ tích cực của cô.

"Có câu nói này của em, anh yên tâm rồi, giữa hai chị em, chắc chắn phải có điểm giống nhau như vậy."

Trì Dữu vỗ vỗ ngực tự tin, nói với tâm trạng quả quyết: "Anh tin em đi, em đảm bảo chị ấy sẽ khóc ngay tại địa điểm cầu hôn."

Viên Áng cười: "Được rồi, vậy thì tốt."

Sau khi cúp máy, Trì Dữu thở dài một hơi, nhếch mép: "Cầu hôn à..."

Còn quá sớm để nghĩ tới, cô còn chẳng có người yêu nào cả.

Cô cũng không biết người sẽ cầu hôn cô trong tương lai đang ẩn nấp ở đâu.

Cô nhìn lên trời một cách mơ màng, hình bóng mảnh mai dưới ánh trăng trong sáng, đôi mắt với đường nét nhạt dần, tạo nên một chút mờ mờ ảo ảo.

Trì Dữu thở dài và đi vào nhà.

Các đồng nghiệp đều đang ở sau sân trong ăn BBQ và uống rượu. Theo lý thuyết thì sẽ không có ai trong phòng khách, nhưng khi cô bước vào, cô thấy một người ngồi trên ghế sofa.

Một khuôn mặt đàn ông đang yên lặng, cúi đầu nhìn vào điện thoại, lông mi dài, áo len màu xám cổ tròn không thể che hết cái cổ nổi bật, cùng với đường cắt hàm rõ ràng tạo thành đường viền điển trai, tựa vào lưng ghế sofa.

Người ngồi đó tỏa ra một cảm giác xa cách.

Sầm Lý?

Nếu là đồng nghiệp bình thường khác, Trì Dữu chắc chắn sẽ đi giao tiếp với anh ta.

Nhưng đó là Sầm Lý, việc tự mình tạo cơ hội nói chuyện sẽ khiến cô trông khá kỳ lạ.

... Và hơn nữa, họ cũng không quen biết nhau.

Trì Dữu nhìn xuống, muốn giả vờ không thấy anh và bước nhanh qua phòng khách.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông gọi cô một cách bình tĩnh: "Trì Dữu."

Bước chân bỗng khựng lại, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô nghe thấy rõ ràng tên mình từ miệng anh .

"Hả?"

Cô quay đầu, chỉ có cơ thể hướng về phía anh, cặp mắt vẫn nhìn xuống.

Mặc dù nhìn xuống, nhưng Trì Dữu vẫn có thể cảm thấy Sầm Lý đang đi đến gần cô.

"Cậu vừa gọi xong điện thoại à?"

Ban đầu Trì Dữu định tỏ ra tự nhiên trả lời một tiếng "Ừ", nhưng sau đó cô hít một hơi sâu.

Anh làm sao biết là cô vừa mới gọi điện thoại?!

Anh nghe thấy à?!

Trái tim cô đập mạnh, không biết là do cô sợ hay xấu hổ, Trì Dữu muốn hỏi anh nghe được nội dung gì, nhưng khi mở miệng, chỉ có hơi thở lúng túng, không biết nói gì.

Xin đừng nghe thấy gì, xấu hổ quá.

Trong lòng cô cầu nguyện, cố gắng nói bình thường: "Ừ."

Chỉ sau hai giây im lặng, cô đã không thể chịu được không khí giữa cô và người đàn ông này nữa, cô cố gắng bắt chuyện: "Sao cậu không ở sau sân sau ăn đồ nướng?"

"Tôi đến đây để tìm cậu, có điều muốn nói với cậu" Sầm Lý nói.

Trì Dữu hơi lúng túng một chút, nhưng nhanh chóng nhớ ra.

Những điều anh nói với người khác trong phòng bi-a vào ban ngày, liệu anh có thật sự coi cô như mục tiêu bị trừng phạt của trò chơi?!

Dù cô rõ ràng biết rằng đó chỉ là sự trừng phạt trong trò chơi sau khi thua cuộc, không phải là sự thổ lộ chân thành, mà chỉ là một trò đùa tàn nhẫn, nhưng người đang đứng trước mắt cô chính là người mà cô đã yêu thầm trong suốt ba năm trời, tự tận đáy lòng cô không khỏi kỳ vọng…

Tâm trạng hiện tại của cô thật quá phức tạp, hoàn toàn không nhận ra rằng giọng điệu của mình có chút run rẩy: "À? Nói gì vậy?"

Anh đứng dậy. Cô vẫn không nhìn lên, Sầm Lý chỉ có thể nhìn xuống.

Vẫn không thấy được khuôn mặt của cô, chỉ nhìn thấy búi tóc buộc cao đặc biệt trên đầu cô.

"Xin lỗi, nói như vầy có thể hơi đột ngột một chút."

Sự chờ đợi này quá nặng nề, cảm giác rằng chỉ cần một giây nữa thôi sẽ có màn trình diễn lớn.

Trì Dữu cuối cùng không kìm được nữa, từ từ ngước lên nhìn anh. 

Ánh mắt Trì Dữu như những cánh hoa đào nhàn nhạt, một chút cảm xúc nhẹ nhàng hiện lên, một chút màu hồng phớt ở gần tai, đã được ngấm đượm bởi hơi rượu, và tất cả đó được anh nhìn thấy trong đôi mắt của cô.

Anh như một bức tranh thủy mạc, toàn thân mang sắc xám trắng tinh khiết, chỉ có đôi mắt và điểm hồng nhạt ở tai, như một nét chấm phá của ánh sáng trên bức tranh, làm cho anh có màu sắc độc đáo và quyến rũ.

Anh trưởng thành, thanh lịch vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Trì Dữu mới nhận ra rằng cô chưa bao giờ nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt trực diện của Sầm Lý như thế này.

So với vẻ ngoài của anh, điều cô quen thuộc hơn là bóng lưng và đôi giày của anh, cũng như ánh mắt mà anh chưa từng hướng về cô.

Chỉ có trong giấc mơ hay trí tưởng tượng, anh mới thực sự rõ ràng.

Nhưng trong thực tế, vẻ mờ ảo ấy đã đủ sáng rỡ để khiến cô từng thích thú đến vậy.

Và bây giờ, ánh mắt của anh cuối cùng cũng đổ dồn về phía cô, cô cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Cô không biết rằng đôi mắt lúc nào cũng tươi cười và cong lên của mình, đang tỏa ra nét ngẩn ngơ nhìn người đứng trước mắt.

Sầm Lý từ từ nâng khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Tôi rất thích cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play