Mẹ Hoà Diễm nhìn thấy đứa con gái mình đang lên một kế hoạch cũng có chút lo lắng mà hỏi han:
- Liệu có bất chắc gì không? Ta sợ con sẽ gặp nguy hiểm nếu kế hoạch thất bại.
Thấy được sự lo lắng của mẹ, Lam Thiên mỉm cười an ủi:
- Đừng lo quá, mẹ yên tâm đi, kế hoạch lần này cũng không phải là một kế hoạch lớn gì.
Bố Hàn Phong có chút ngờ vực:
- Mà kế hoạch của con như nào?
Lam Thiên cười nhạt nhìn người bố của mình và trả lời:
- Nói trắng ra thì nó cũng không giống một kế hoạch.
Bố Hàn Phong khó hiểu:
- Ý con là sao?
Bố Nghiêm Cẩn cũng tiếp lời:
- Chả lẽ đây chỉ là một kế sách phòng bị?
Lai Tử nhìn vào ánh mắt của Lam Thiên, cậu thực sự thấy nhiều lúc mình còn không hiểu nổi cô.
Dù cho bản thân cậu cũng là thanh mai trúc mã của cô.
Lam Vân nghi hoặc nhìn chị gái với ánh mắt đầy sự tò mò và hứng thú.
Mặc Ngôn thì chẳng có động thái gì vì cảm thấy vẫn có chút bực dọc trong lòng.
Mẹ Hoà Diễm và mẹ Cẩm Thu nhìn nhau rồi lắc đầu ngao ngán.
Họ thực sự không hiểu suy nghĩ của bọn trẻ ra sao.
Chỉ biết cách bất lực lắng nghe ý kiến từ tụi nhỏ và ông lão đại nhà mình.
Lam Thiên lúc này đứng dậy nói:
- Thực ra con thấy ý kiến của Mặc Ngôn rất hay, nhưng nói về độ rủi ro thì rất cao.
Mặc Ngôn thấy Lam Thiên hứng thú với kế hoạch của mình trong lòng cũng vui hơn hẳn.
Cậu thực sự không biết tại sao Lam Vân với Lam Thiên cùng là hai chị em, mà sao cô em thì khó ưa, cô chị thì là dễ thương và vui tính đến thế.
Bố Hàn Phong lấy làm lạ bèn hỏi:
- Thì sao? Hay là con định thực hiện kế hoạch này.
Lam Thiên lắc đầu:
- No, no, con đâu rảnh đâu mà mạo hiểm, hi sinh.
Vả lại con đã nói trước rằng đây không phải là một kế hoạch lớn.
Bố Hàn Phong hoài nghi:
- Vậy ý con là gì khi nhắc đến kế hoạch này.
Lam Thiên mỉm cười:
- Bố nghĩ sao về việc chiêu mộ nhân tài?
Lai Tử lúc này thực sự đứng ngồi không yên mà bật dậy nói:
- Không thể! Như em gái cậu đã nói, nếu chúng ta chiêu mộ những người không đáng tin cậy thì sẽ gây hoạ sát thân cho chính chúng ta.
Lam Thiên nghiêng đầu, mỉm cười:
- Vậy thì tìm người đáng tin cậy, chẳng phải là xong sao?
Lai Tử nhẫn nại giải thích:
- Nhưng cái chính là kiếm đâu ra người vừa tài giỏi vừa đáng tin cậy?
Lam Thiên lúc này mới nói ra mục đích chính của mình:
- Muốn tìm thì phải chiêu mộ trước tiên.
Lai Tử bất lực xoa xoa vầng thái dương, bất lực nói:
- Chiêu mộ bằng cách nào được cơ chứ? Chả nhẽ lại làm như con người, treo tấm poster và ghi rằng chúng tôi tuyển nhân tài, mọi người hãy đăng kí tham gia à.
Lam Thiên nghe Lai Tử nói xong thì cười sảng, cô đâu hề có ý đấy đâu.
Là người ma tộc phải giống ma tộc chút đi chứ.
Lam Thiên cố gắng nhịn cười và giải thích:
- Lai Tử ơi là Lai Tử, mày bị hấp hay gì? Mà hơn nữa, chúng ta là lén lút chiêu mộ nhân tài chứ không phải công khai.
Bố Nghiêm Cẩn khó hiểu:
- Ý của con là sao?
Mẹ Cẩm Thu cũng ngờ vực:
- Chiêu mộ lén lút?
Lam Vân là em gái của Lam Thiên bao năm cũng chả thể nào biết được suy nghĩ của cô.
Mặc Ngôn thì vui mừng vì kế hoạch của mình vẫn được áp dụng.
Lam Thiên vội giải thích:
- Tuy là có chút khó hiểu nhưng đây là ý kiến của con.
Ai cũng biết điều này, Lam Thiên là một người có tác phong làm việc chỉnh chu, nhanh chóng và hoàn hảo.
Cô cũng là một người sáng suốt đưa ra ý kiến của chính bản thân mình.
Tuy nhiên, cô luôn giữ một lập trường nhất định của bản thân.
Cô không hẳn định việc mình làm là sai hay đúng, nhưng cô sẽ nhất quyết không bao giờ hối hận với quyết định của bản thân.
Mọi người đều biết cô là người cứng đầu và cố chấp.
Nhưng biết làm sao được, chẳng ai muốn nhìn thấy cô buồn, bị tổn thương hay do dự cho một vấn đề nào cả.
Nhiều lúc họ nghĩ mình quá nhu nhượng nhưng mà...họ thực sự cảm thấy mình còn chẳng bằng cô.
Lam Thiên cười nhạt:
- Mọi người chắc đều biết rằng, con và Lai Tử chuẩn bị đi vào năm 3 của trường học Luyện Ma, đó cũng là năm cuối cùng bọn con sẽ học tại ngôi trường đó.
Mẹ Hoà Diễm hoài nghi hỏi:
- Thì sao? Nó liên quan gì?
Lam Thiên cũng vui vẻ giải thích:
- Trong quá trình học năm 3, con và Lai Tử sẽ tìm ra những nhân tài để chiêu mộ họ, đồng thời huấn luyện và rèn giũa họ.
Lúc này tất cả mọi người đều khó tin.
Mẹ Hoà Diễm và mẹ Cẩm Thu, cùng với bố Hàn Phong, Nghiêm Cẩn cũng bất ngờ với ý kiến này.
Lam Thiên đứng trước phản ứng của mọi người cũng đoán trước được phần nào nên cũng chả mấy bất ngờ.
Cô vội vàng nói tiếp:
- Mọi người quên bản thân con là ai rồi sao? Con là Tử Thần.
Còn Lai Tử là...
Chưa kịp nói xong thì Lai Tử cắt lời:
- Là một người reo giắc nỗi kinh hoàng cho mọi người mang tên Thần Chết.
Hơn nữa con còn là con của Diêm La Vương- người cai quản địa ngục.
Nên con cũng là Đại Ma Vương.
Lam Thiên cũng tiếp lời:
- Mỗi người ở đây đều không phải là những dị tộc bình thường.
Mẹ con thì là yêu nữ tu luyện ngàn năm.
Còn bố thì là Chúa quỷ.
Lam Vân thì là hồ ly chín đuôi.
Mẹ của Lai Tử là một hàng ma mạnh mẽ.
Còn Mặc Ngôn là tiểu ma vương, tức nam tước ma cà rồng.
Lúc này mẹ Hoà Diễm cũng nói:
- Ta đã dường như đã quá lo ngại về đứa trẻ như con rồi.
Lam Thiên mỉm cười:
- Danh phận đặc biệt đồng nghĩa mang trên mình sứ mệnh đặc biệt.
Kế hoạch lần này của con liệu mọi người có đồng ý hay không?
Cô nói xong thì tất cả mọi người đều vỗ tay tán thành kế hoạch tác chiến của cô.
Lần này do chính cô- Tử Thần và Lai Tử- Thần Chết xuất binh thì thách những yêu ma quỷ quái nào phá huỷ được lớp màn bọc này.