Ánh mắt của Phó Thanh Chu trong thoáng chốc bỗng trở nên hoảng loạn nhưng một chút hoảng loạn trong nháy mắt thoáng qua đó rất nhanh đã bị hắn làm cho không phục trở về với dáng vẻ như lúc bình thường, sau đó muốn mở miệng giải thích.
"Trước tiên thì cậu đừng vội giải thích." Giang Tiêu khoác qua bả vai hắn rồi kéo hắn đi ra ngoài phòng khách: "Đó cũng là đương nhiên thôi, có lẽ là do tôi khóc quá cảm động lòng người nên cậu mới không nhịn được mà khóc theo tôi, điều này thì cũng có thể miễn cưỡng thấy có vẻ hợp lý."
"Ức……" Phó Thanh Chu nhìn anh chằm chằm một cách sâu xa.
"Kiếp trước giám đốc Phó đã nói với tôi là từ sau khi vụ tai nạn xe hơi xảy ra thì cậu ấy mới học vẽ." Giang Tiêu nheo mắt lại nói: "Còn có buổi tối hôm đó khi gọi video cho cậu thì tôi đã thoáng nhìn thấy một bức vẽ trên giường cậu, tuy rằng rất nhanh sau đó cậu đã giấu đi nhưng tôi cảm thấy cái đầu tóc xoăn trên bức vẽ kia sao mà lại giống tôi đến thế chứ?"
"Đương nhiên cậu cũng có thể nói là do bản thân tôi tự luyến nên bị hoa mắt."
Giang Tiêu kéo hắn ngồi lên ghế sô pha: "Tôi theo giám đốc Phó mười năm, một chút thói quen hay động tác nhỏ của cậu ấy tôi đều nhớ vô cùng rõ ràng, có một số là—--- thói quen sau khi cậu ấy mất đi đôi chân mới được hình thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT