Giọng nói của Phó Thanh Chu mang theo sự khẩn thiết và thậm chí còn có một loại sợ hãi nào đó khó có thể miêu tả bằng lời.
Giang Tiêu bị doạ cho một trận: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Bóng dáng của Đàm Viễn chỉ lướt thoáng qua trong một phút chốc trong gương nhưng Phó Thanh Chu lại quá quen thuộc với bóng dáng này, sự căm phẫn và sợ hãi khó có thể diễn đạt bằng lời vẫn còn tràn ngập trong linh hồn hắn đặc biệt là bộ dáng Đàm Viễn mặc áo tù nhân cười với hắn vẫn còn tồn tại cho đến tận bây giờ.
"Mày đưa tao vào nhà tù cũng có thể làm gì được nữa đâu?" Ánh mắt Đàm Viễn mang theo sự trào phúng nhàn nhạt: "Chân của mày không còn nữa, Giang Tiêu cũng đã chết rồi. Mày có còn lại cái gì nữa đâu?"
Nhịp tim đập loạn nhịp khiến cho Phó Thanh Chu siết chặt lấy điện thoại rồi giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên: "Quay về."
Giang Tiêu nhìn Lý Bác Văn vừa mới gọi xong mấy xiên nướng: "Tôi với Lý Tử vẫn chưa—----"
"Về nhà! Ngay bây giờ!" Phó Thanh Chu cao giọng nói lên, đó là sự nghiêm khắc hiếm có.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT