Thôn của ông không gần bệnh viện cho lắm, Giang Tiêu ngồi
trên taxi gần bốn mươi phút mới về đến cổng nhà, anh dặn bác tài đợi mình rồi
xuống xe gõ lên chiếc cổng làm bằng sắt.
Trong sân truyền đến tiếng chó sủa rồi sau đó vùng xung
quanh cũng vang lên tiếng chó sủa không ngớt.
Trong màn đêm yên tĩnh, trán Giang Tiêu thấm ra tầng tầng
lớp lớp những giọt mồ hôi, người tài xế bước ra khỏi taxi dựa vào trước cửa xe
hút thuốc, có đủ loại dự đoán không hay đồ ập vào trong trí não làm cho lòng
anh ngày càng bất an, lúc đang tính trèo tường vào thì cuối cùng cánh cổng sắt
lớn cũng được người từ bên trong chậm rãi mở ra.
Dưới ánh đèn sáng trưng ở cổng, anh thấy một ông cụ gầy gò
nhưng lại rất cao, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xanh nước biển dưới chân
dẫm lên đôi giày vải bụi bặm, ngay phút chốc khi vừa nhìn thấy anh thì gương
mặt đầy những nếp nhăn dãn ra nở nụ cười khoan khoái, giọng nói vì hút thuốc
quanh năm mà bị khản đặc: "Tiêu Tiêu à, muộn như thế rồi cháu còn về làm
gì? Không phải ông bảo cháu đừng đến rồi sao."
Giang Tiêu ngơ ngẩn nhìn ông, bỗng cảm giác bỡ ngỡ và cảm
giác thân thuộc lâu ngày không gặp đan xen nhau bùng lên khiến sống mũi anh hơi
cay: "Ông nội "
Cho dù linh hồn anh đã đến tuổi trung niên, cho dù anh đã
một thân một mình không có nơi nương tựa suốt hai mươi năm trời, đã lăn lộn
sương gió nếm đủ mọi khổ đau.
Nhưng ngay khoảnh khắc khi nhìn thấy ông cụ, hình như anh đã
biến trở lại thành thằng nhóc năm ấy lẽo đẽo đi phía sau ông, toàn bộ những
đắng cay và sự nhẫn nhịn kia đều hoá thành những uất ức chứa chan trong lòng,
lại một lần nữa bị anh theo thói quen đè nén xuống nơi đáy lòng.
"Cháu về để thăm ông." Giang Tiêu dìu cánh tay
ông, ở chỗ xương gò má ông cụ bị một vết bầm tím lớn, cúi đầy nhìn xuống thì
thấy trên quần vẫn dính chút rêu xanh và bùn đất, rõ ràng là ngã không hề nhẹ
chút nào.
"Haiz, ông vẫn còn khoẻ lắm, trời đã tối lắm rồi
mà." Giang Học Lâm nhìn về phía tài xế đang hút thuốc trước đầu xe rồi
nhiệt tình gọi: "Vào uống cốc trà đã."
"Thôi ông ạ, cháu phải đi ngay giờ đây." Tài xế lễ
phép xua tay từ chối.
"Ông nội, chúng ta đến bệnh viện khám xem sao."
Giang Tiêu nói: "Ông mang theo thuốc bình thường vẫn uống với chìa khoá
nhà đi, còn những cái khác có thời gian cháu sẽ quay về lấy."
"Đi bệnh viện cái gì chứ!" Giang Học Lâm là một
ông cụ cứng đầu, vừa nghe thấy đi bệnh viện đã xụ mặt xuống: "Chỉ là không
cẩn thận ngã một cái thôi, chuyện bé xé ra to làm cái gì, không phải cháu còn
phải đi học sao, sao lại càn quấy thế! Mau quay về đi!"
"Ông không đi bệnh viện thì cháu chả đi đâu cả, cũng
không đi học luôn." Giang Tiêu quá hiểu rõ phải làm thế nào với ông cụ,
ông anh là một nông dân chân chính, cực khổ suốt cả một đời nên luôn kiên quyết
cho rằng học hành là chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Quả đúng như dự đoán, Giang Học Lâm vừa nghe thấy anh nói
không đi học thì muốn khuyên răn anh, nhưng thái độ của Giang Tiêu rất kiên
quyết nên cuối cùng ông cụ vẫn phải thoả hiệp, tay ông xách cái túi nhựa nhàu
nát theo anh lên xe taxi.
Đợi đến khi đến bệnh viện thì đã là mười giờ đêm rồi, sau
khi anh đăng kí xong lại dẫn ông cụ đi xếp hàng để chụp phim X- quang rồi nhân
sẵn lúc đang xếp hàng anh chạy đến phòng bệnh của Phó Thanh Chu.
Trên giường bệnh không thấy bóng dáng Phó Thanh Chu đâu, chỉ
còn lại một cái chăn nhăn nhúm.
"Phó Thanh Chu?" Anh quan sát một vòng xung quanh,
những bệnh nhân khác trong phòng bệnh và người đi theo chăm viện đã ngủ rồi nên
anh cũng không tiện gọi người ta dậy hỏi, anh bước nhanh đến phòng vệ sinh đẩy
cửa ra nhưng bên trong trống không, chỉ có mùi của thuốc khử trùng.
Nhất thời trong lòng Giang Tiêu hốt hoảng.
"Cậu vừa đi không lâu thì cậu ấy đã tỉnh rồi, còn nói
cái gì mà phải xuất viện ấy." Y tá trước quầy tiếp tân nói: "Chúng
tôi khuyên thế nào cậu ấy đều không nghe, hình như là chịu phải kích động nào
đó mà trông có hơi hốt hoảng lại còn nhìn chằm chằm vào lịch rất lâu…… nhưng cơ
thể không có vấn đề gì nên chúng tôi cũng không cứng rắn ngăn cản mà chỉ đành làm
thủ tục xuất viện cho cậu ấy thôi."
Giang Tiêu đã chẳng nghe vào lỗ tai xem cô ấy đang nói cái
gì nữa, anh chỉ muốn ngay lập tức đi tìm Phó Thanh Chu thôi, mãi đến khi chạy
xuống đại sảnh tầng dưới anh mới nhớ ra mình vốn không biết hiện tại đối phương
đang sống ở đâu.
Anh ở hổn hển ngồi trên ghế, có một bàn tay nhăn nheo đặt
lên đầu anh: "Tiêu Tiêu à, sao cháu nôn nóng thế? Xảy ra chuyện gì rồi
sao?"
Giang Tiêu theo bản năng nói: "Không sao ạ."
Giang Học Lâm thấy anh không nói chuyện chỉ nhẹ nhàng vuốt
cái đầu đầy tóc xoăn của anh, giọng nói già nua khàn khàn lại khiến cho người
ta cảm thấy an tâm kỳ lạ: "Tiêu Tiêu, bất kể là gặp phải chuyện gì thì
cũng không thể vội được, cháu lớn như vậy rồi phải học được cách giữ bình
tĩnh."
Giang Tiêu đưa tay lau mồ hôi trên mặt rồi trầm lắng thở ra
một hơi, anh dần tỉnh táo lại khỏi những rối ren phức tạp trong đầu.
Không được gấp gáp.
Bây giờ là hai mươi năm trước, ông nội chưa mất, ba chưa vì
phá sản mà nhảy lầu và Phó Thanh Chu cũng chưa xảy ra tai nạn xe hơi.
Tất cả vẫn còn kịp.
——
Phó Thanh Chu vừa đẩy cửa ra thì mùi rượu đã ập thẳng vào
mặt xen lẫn cả những mùi hỗn tạp tanh hôi, tiếp sau đó một chai rượu leng keng
lăn đến cạnh chân hắn, giọng nói say bí tỉ của người đàn ông truyền đến từ
trong bóng tối: "Thằng cẩu tạp chủng, mày còn dám về à!"
Có tiếng nức nở yếu ớt ở trong góc truyền đến.
Phó Thanh Chu đá mấy mảnh vỡ thủy tinh bên cạnh ra sau đó
không thành thục lắm mò mẫm bật mở đèn trong phòng.
Ánh sáng chói mắt chiếu sáng một đống bừa bộn trong nhà,
trên bàn còn có mấy đĩa thức ăn thừa, người đàn ông cởi trần nằm liệt trên ghế
sô pha nhìn chằm chằm hắn với nét mặt không mấy tốt đẹp: "Mày tự lén
chuyển trường à? Ông đây tốn biết bao nhiêu là công sức để mày vào được trường
trung học phổ thông số 1 thế mà mày con mẹ nó lại cứ phải đến trường trung học
phổ thông số 7 cho bằng được!"
Đối phương mắng những lời lẽ bẩn thỉu khó nghe, ông ta cầm
chai rượu trong tay ném sang bên cạnh khiến cho đứa trẻ ở trong góc tường la
lên một tiếng.
Phó Thanh Chu không có phản ứng gì chỉ quay đầu nhìn về phía
đứa trẻ kia.
"Mẹ nó, đồ chết tiệt!" Phó Kiến Hồng muốn đứng dậy
khỏi ghế sô pha nhưng vì quá say mà lảo đảo mấy cái rồi lại nặng nề ngã lên ghế
sô pha, sau đó ông ta khạc đờm nhổ sang bên cạnh: "Đồ tạp chủng! Một đứa
hai đứa mẹ nó đều là tạp chủng hết với nhau! Đồ tạp chủng do loại rẻ rách đẻ
ra!"(AbilenexTYT)
Phó Thanh Chu đi đến góc tường cúi đầu nhìn xuống đứa trẻ
đang run lẩy bẩy, trên mặt đứa nhỏ chỗ xanh chỗ tím muốn khóc nhưng lại không
dám khóc, nó cẩn thận túm lấy góc quần hắn: "Anh ơi."
Đây là đứa nhỏ mà vợ Phó Kiến Hồng đưa đến, lúc mới đưa đến
nó mới được ba tuổi, mẹ nó ở không được hai năm thì không chịu nổi Phó Kiến
Hồng cờ bạc rượu chè nên đã để lại đứa trẻ rồi chạy mất.
Phó Kiến Hồng không biết nuôi trẻ con, năm đó khi Phó Thanh
Chu đang ở giai đoạn bộc phát có hành vi chống đối xã hội sau đó lại xảy ra tai
nạn xe, vài năm trước vẫn còn bận ngây ngô dại dột tự chăm sóc bản thân nên hắn
cũng chỉ lờ mờ nhớ rằng đứa trẻ này không sống qua được năm tám tuổi thì đã
chết yểu rồi, còn chết như thế nào thì Phó Kiến Hồng cứ úp úp mở mở mà hắn cũng
chẳng hỏi nhiều.
Hắn nhấc đứa bé lên, Phó Kiến Hồng không biết đã đứng dậy từ
lúc nào, ông ta không ngừng mắng chửi còn muốn động tay.
Phó Thanh Chu dùng một chân đạp ông ta lên ghế sô pha, mãi
một lúc lâu sau Phó Kiến Hồng cũng không ngẩng đầu lên còn hắn thì ôm đứa trẻ
đi vào trong phòng ngủ bên cạnh rồi cài chốt cửa.
Hắn ngồi trên ghế cũng không hề nhận ra chân mình đang giẫm
lên đống quần áo bẩn, theo quán tính mà đưa tay ấn mi tâm*, qua mái tóc mái dài
che kín mu bàn tay hắn cảm thấy hơi lúng túng và có cảm giác xa lạ.
*Mi
tâm hay còn gọi là ấn đường.
Cuối cùng hắn đã nhớ ra trước kia mình đã làm gì.
Hôm ấy là ngày giỗ tròn mười năm sau khi Giang Tiêu mất, hắn
mang hoa đi đến nghĩa trang.
Nụ hôn trước khi chết của Giang Tiêu khiến hắn vừa ngỡ ngàng
lại khắc cốt ghi tâm, bất ngờ cứa một nhát dao vào trong cuộc đời tối tăm không
chút ánh sáng của hắn, tình cảm chua sót mơ hồ được bao bọc trong khung cảnh
đẫm máu bắc ngang tim hắn khiến cho hắn không hề nhẹ nhõm chút nào.
Năm đó khi hắn vừa xuất viện thì nhận được di chúc mà luật
sư đưa tới, thay vì nói là di chúc thì chi bằng nói là một bức thư tình không
rõ ràng.
Năm đó khi hắn mở cửa căn hộ mà Giang Tiêu thuê ra thì khắp
căn phòng đều là những bức ảnh chụp anh đang lặng lẽ nhìn Phó Thanh Chu, ngay
thoáng chốc ấy Phó Thanh Chu suýt nữa đã muốn trốn chạy.
Giang Tiêu ở bên cạnh hắn mười năm, rõ ràng là có rất nhiều
chuyện đều có thể quan sát được, vậy mà sao hắn dù chỉ một chút cũng không phát
hiện ra tình cảm của đối phương—------ trong vòng mười năm sau khi Giang Tiêu
chết ấy gần như đã trở thành lời nguyền trói buộc hắn.
Đặt hoa trước bia mộ, thanh niên với mái tóc xoăn trong bức
ảnh nở nụ cười vừa rạng rỡ lại xán lạn với hắn.
Phó Thanh Chu lau bức ảnh trên bia mộ cho anh rồi ngồi bên
cạnh hút thuốc, thao thao bất tuyệt nói chuyện với Giang Tiêu.
Thắm đã bỏ hút thuốc từ lâu nhưng trong di vật mà Giang Tiêu
để lại có một cái bật lửa và hai bao thuốc,
dưới đáy bật lửa còn khắc tên của Phó Thanh Chu khiến cho hắn không biết
nên nói là người này dũng cảm hay là muộn tao* nữa.
*Muộn
tao ý chỉ người ngoài lạnh trong nóng, đây là từ Hán- Việt và có thể có rất ít
bạn biết đến từ này, mà có lẽ sẽ quen thuộc hơn với từ đồng nghĩa là "tsundere". Công ty đã đang trên đà phát triển đúng hướng, hôm qua trong
lúc mở cuộc họp hắn đã nổi nóng lôi một đám người trẻ tuổi ra mắng không ra gì.
Cơ thể ngày càng tệ hơn nên hắn chuẩn bị nghỉ hưu sớm.
Cuối cùng hắn chẳng bỏ thuốc được đều là tại Giang Tiêu.
Chồng nhật kí dày cộp mà Giang Tiêu viết cuối cùng hắn cũng
xem xong rồi, nét chữ rất đẹp, viết rất thương tâm nhưng hắn cũng rất thích
xem……
Đáng tiếc là dù cho hắn có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì
Giang Tiêu cũng chẳng có cách nào nghe được.
Giang Tiêu lặng lẽ thích hắn mười năm, hắn lại ở trong cái
chết tĩnh mịch thích Giang Tiêu mười năm nhưng rồi đều không dám dễ dàng nói ra
khỏi miệng.
Không biết cơn mưa đổ xuống từ lúc nào còn tài xế vẫn còn
đang đợi ở bên ngoài nghĩa trang, Phó Thanh Chu cũng không đem ô vào nên hắn
chuẩn bị đứng dậy rời đi nhưng khi quay đầu lại lại nhìn thấy bức ảnh Giang
Tiêu trên bia mộ bị nước mưa tạt ướt.
Câu nói 'tôi thích cậu' kia bị kẹt trong cổ họng rất lâu
cuối cùng vẫn chẳng dám nói ra, cho dù chỉ là nói với bia mộ của Giang Tiêu đi
chăng nữa. Hắn đưa tay giúp Giang Tiêu lau đi nước mưa trên tấm ảnh rồi vỗ vỗ
bia mộ nói rằng tháng sau lại tới thăm cậu.
Người trên bức ảnh càng nở nụ thêm cười rạng rỡ.
Hắn đứng dậy, bỗng đột nhiên cơn choáng váng ập đến rồi mất
đi ý thức.
Phó Thanh Chu nhìn vết xước sâu trên bàn học và cách bày trí
lỗi thời xung quanh, lúc ở bệnh viện hắn vẫn còn chưa phân biệt rõ được bản
thân rốt cuộc là Phó Thanh Chu năm mười tám tuổi hay là Phó Thanh Chu năm bốn
mươi tám tuổi.
Đầu bị gạch đập phải vang lên ong ong, tiếng nói chuyện của
mọi người xung quanh nghe không rõ ràng lúc xa lúc gần, hắn cảm thấy cực kỳ khó
chịu chỉ có thể dựa theo trí nhớ để về 'nhà'.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Phó Kiến Hồng đã mất nhiều năm thì
hắn mới thực sự tin rằng bản thân đã trở về ba mươi năm trước.
Giang Tiêu và hắn bằng tuổi nhau, hắn có thể nhìn thấy…
Giang Tiêu năm mười tám tuổi vẫn còn sống….. trái tim đã chết lặng từ lâu của
Phó Thanh Chu lại bất chợt bắt đầu đập mạnh mẽ.
"Lúc Giang Tiêu thời cấp ba có cuộc sống rất khó khăn,
tính khí lạnh nhạt, trầm mặc quái gở giống như là nấm mốc vậy đó……."
"Nhưng lại ngỗ nghịch, trốn học đi chơi điện tử hoặc
đánh nhau ấy, một ngày trước khi cậu chuyển đến thì cậu ta đã thôi học rồi, chỗ
ngồi của cậu chính là vị trí trước kia cậu ta từng ngồi."
"Haizzz, hai người đây gọi là gì nhỉ, có duyên không
phận……"
Lời nói của Lý Bác Văn vang lên bên tai hắn.
Phó Thanh Chu từng xem nhật kí của Giang Tiêu cùng với những
tiếc nuối và hổ thẹn mà anh không muốn nhắc đến với người bên cạnh kia, sau này
mỗi lần uống rượu với Lý Bác Văn rồi nghe cậu ta nhắc đến Giang Tiêu thì hắn
đều có cảm giác đau đớn lẫn vui vẻ.
Hắn giống như bị mê muội muốn biết càng nhiều chuyện hơn về
Giang Tiêu, nhưng cho dù hắn có biết được nhiều hơn thì cũng không có cách nào
nhìn thấy được Giang Tiêu vẫn còn sống, chỉ còn sót lại những nhớ nhung vô tận
trôi mãi không tìm được bến bờ.
Không biết từ lúc nào đứa trẻ đang ngồi xổm cạnh chân hắn đã
túm lấy quần áo hắn.
Phó Thanh Chu cúi đầu nhìn nó.
Phó Trí hơi sợ hãi rụt tay về, khuôn mặt lạnh tanh của Phó
Thanh Chu trông rất doạ người, đến nỗi mà giọng thằng bé cũng phát run:
"Anh ơi, em đói."
Đứa trẻ mặc chiếc áo ba lỗ cùng với quần đùi cộc, trên cánh
tay bị đánh đầy vết xanh tím, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn giống như một
con chuột lông xám gầy trơ xương.
Phó Thanh Chu không có nhiều lòng cảm thông nhưng đứa trẻ
này lại gọi hắn một tiếng anh, Phó Kiến Hồng chẳng ra cái dạng gì, vứt bỏ đứa
trẻ ở đây thì chỉ có đợi chết thôi.
Cửa mở ra, Phó Kiến Hồng loạng choạng đứng dậy đôi mắt hung
ác nhìn hắn chằm chằm: "Phó Thanh Chu, mày có bản lĩnh lớn quá nhỉ, mày
con mẹ nó sao không đạp chết ông luôn đi!"
Có thanh chú không quan tâm ông ta dắt tay đứa trẻ đi vòng
qua ông ta, Phó Kiến Hồng tức giận cầm chai rượu đập vào sau đầu hắn: "Cái
thằng bạch nhãn lang* này! Đệch mẹ—---"
*'Bạch
nhãn lang' gần giống nghĩa với câu 'nuôi ong tay áo' của Việt Nam ta để chỉ
người phụ ơn nghĩa dưỡng dục. Phó Thanh Chu đưa tay cướp lấy chai rượu không rồi hung dữ
đập lên tường, vỏ thủy tinh sắc nhọn kề ở ngay cổ Phó Kiến Hồng, giọng nói hắn
lạnh lẽo như băng: "Phó Kiến Hồng, ông muốn chết thì nhớ chết xa một
chút."
Phó Kiến Hồng bị sự lạnh nhạt và hung ác nơi đáy mắt hắn làm
cho sững sờ, thứ càng khiến ông ta sợ hơn cả chính là chai thủy tinh đang kề
trên cổ mình.
Phó Thanh Chu ném cái chai rồi dắt Phó Trí rời đi, đằng sau
truyền đến tiếng gầm giận dữ phô trương thanh thế: "Phó Thanh Chu! Ông đây
là cậu ruột của mày đấy! Ông đây nuôi nấng mày lớn như thế mà mày muốn bảo ông
đây chết à!? Sớm muộn gì tao cũng giết hết hai đứa tạp chủng chúng mày! Cái
loại bạch nhãn lang! Tạp chủng loại gái điếm đẻ ra! ĐM!"
Phó Thanh Chu nhắm mắt làm ngơ, Phó Trí thất tha thất thểu
đi cạnh hắn, nó hơi sợ hãi quay đầu nhìn nhưng lại bị bàn tay to lớn giữ phía
sau đầu ấn quay đầu lại.
"Muốn ăn cái gì?" Phó Thanh Chu hỏi.
"Thịt ạ." Phó Trí nắm chặt tay hắn nuốt mạnh một
ngụm nước bọt cái ực.
Quán đồ nướng trên đường Đông Dương nửa đêm rồi nhưng vẫn có
không ít người, một đám lưu manh đang ở một chỗ uống rượu đánh bài, Phó Trí ăn
như hổ đói đến nỗi trên mặt toàn là dầu.
"Chu Tử! Ngày mai mày không đi học hả?" Phía sau
quầy có người hỏi hắn.
"Đi chứ." Phó Thanh Chu nhìn đối phương một lúc
lâu sau mới nhận ra là ai.
"Trường trung học phổ thông số 1 lợi hại như thế, cậu
mày còn khoe mày thi được cả đề án 985* cơ mà, nói thế nào mà mày lại chuyển
đến trường trung học phổ thông số 7 rồi?" Người đó lại hỏi.
*Đề
án 985 hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới"
một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân
Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện
quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985. Phó Thanh Chu không nói gì chỉ hỏi Phó Trí đã ăn no chưa,
sau đó dắt tay đứa trẻ đi mất.
"Chậc, ra vẻ làm cái gì chứ, loại con hoang không có
cha." Tên uống rượu bên cạnh cười giễu cợt.
"Cả nhà đó đều chẳng phải loại tốt lành gì, mỗi kẻ đều
là loại rẻ tiền." Lại có người phụ hoạ: "Nghe nói cái người mẹ kia
của nó ấy……."
Phó Thanh Chu nhắm mắt làm ngơ, Phó Trí rất vệ sinh lấy giấy
lau miệng: "Anh ơi, chúng ta phải về nhà sao?"
"Không về." Phó Thanh Chu dẫn theo nó rẽ vào một
con hẻm nhỏ, tấm biển hiệu đỏ rực của khách sạn rẻ tiền làm lông mày hắn lạnh
cứng: "Tối nay ở tạm trong khách sạn này đã."
Phó Trí có tấm lòng rộng lớn lại vừa nghe lời, thằng bé nằm
trên giường ngủ say sưa, Phó Thanh Chu dựa vào đầu giường, đầu óc bị viên gạch
đập trúng ngơ ngẩn một hồi.
Mặc dù hắn tỉnh dậy ở trong bệnh viện nhưng không nhớ rõ rốt
cuộc là ai đã đánh vào đầu mình và là ai đã đưa mình đến bệnh viện, chấn động
não đã tạo thành những đoạn ký ức ngắn ngủi bị thiếu khuyết khiến người ta có
chút buồn bực.
Nhớ lại nội dung trong nhật kí của Giang Tiêu, hắn quyết
định ngày mai sẽ đi tìm đối phương… ít nhất cũng phải ngăn cản Giang Tiêu đi
đến phía nam trước đã.
Rồi thuận tiện thì tỏ tình luôn.