So với Giang Tiêu năm ba mươi tuổi thì Giang Tiêu bây giờ
trông có vẻ hoạt bát hơn nhiều nhưng cái cảm giác đem lại cho hắn lại không hề
thay đổi, Phó Thanh Chu cảm thấy bản thân mình như bị quỷ che mắt.
Trong thế giới của hắn, Giang Tiêu vẫn luôn yêu thầm hắn,
cái người sẽ gọi hắn là Giám đốc Phó đã chết rồi.
Hay là cuối cùng hắn bị điên rồi nên mới ảo tưởng ra một
Giang Tiêu mười tám tuổi.
"Phó Thanh Chu, hoàn hồn đi." Giang Tiêu khua khua
tay trước mắt hắn rồi bàn tay bị người đối diện bắt lấy.
Giang Tiêu cứng đờ người.
Nóng thật.
Phó Thanh Chu lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Phó Trí nhìn thấy hai người nắm tay nhau thì nhớ ra bài hát
hôm nay cô giáo đã dạy: "Nắm bàn tay nhỏ, người bạn tốt!"
Phó Thanh Chu dè dặt buông tay anh ra nhìn xuống màng bọc
thực phẩm do Giang Tiêu không cẩn thận bị dính trên cổ tay, sắc mặt không đổi
để lên bàn: "Bị dính này."
"Ồ!" Giang Tiêu hạ tay xuống, bàn tay dưới gầm bàn
nắm chặt, quay đầu hỏi Phó Trí: "Em ăn no chưa?"
"No rồi ạ!" Phó Trí xoa cái bụng tròn vo: "Em
cũng muốn nắm tay với đại ca!"
Phó Thanh Chu còn đang cúi đầu uống nước ho sặc sụa.
Đợi để Phó Trí về xong thì thời gian cách giờ lên lớp tiết
thứ ba chỉ còn lại bảy phút.
"Mau lên! Bên này!" Giang Tiêu chạy điên cuồng
phía trước: "Tiết sau là tiết toán đấy!"
"Tiết toán?" Phó Thanh Chu đi theo phía sau anh
thấy anh gần như nhảy thẳng lên bờ tường.
Giang Tiêu ngồi trên bờ tường đưa tay ra với hắn: "Cậu
chưa nghe tin đồn đáng sợ về lớp toán sao?"
Phó Thanh Chu bắt lấy tay anh mượn lực trèo lên tường:
"Tin đồn gì?"
"[Tôi chỉ cúi đầu nhặt cục tẩy và từ đó về sau không
còn nghe hiểu môn toán nữa.]" Giang Tiêu nhảy từ trên tường xuống, giẫm
lên mấy viên đá vụn bên cạnh ngẩng đầu nghiêm mặt nói: "Loại tin đồn kinh
khủng như thế này cơ mà."
Phó Thanh Chu nhảy xuống, hơi vịn vào vai anh: "Tôi
nghe nói thành tích của cậu không tồi."
Đó đã là chuyện từ tám trăm năm trước rồi, Giang Tiêu cực kỳ
khiêm tốn: "Đâu có đâu có, làm sao mà so với 'ngài' được chứ."
"Ực……" Cái giọng điệu thiếu đánh này làm Phó Thanh
Chu muốn nhào vào vò mái tóc xoăn của anh.
Hai người điên cuồng chạy suốt dọc đường cuối cùng vào lớp
kịp lúc tiếng chuông vừa reo lên.
"Được rồi, các bạn lấy sách giáo khoa ra đi. Tiết này
chúng ta bắt đầu học chương một mục thứ ba, biểu diễn toạ độ của vectơ không
gian và làm bài tập tính toán……."Thầy Chu là người Địa Trung Hải hơn bốn
mươi tuổi, giọng giảng bài có ngữ âm địa phương rất nặng và tính tình cực kỳ
nóng nảy: "Diệp Dương! Còn nói chuyện nữa thì đi ra ngoài đi!"
Giang Tiêu thở hổn hền mở sách giáo khoa ra, nhìn chằm chằm
hình ảnh và chữ dày chi chít phía trên cảm thấy có chút hoa mắt.
Mấy ngày trước anh chìm đắm trong niềm vui sướng được trọng
sinh vẫn chưa hồi phục tinh thần hẳn, nghe giảng cũng mơ mơ hồ hồ nên bây giờ
bất chợt vừa nhìn thì đầu bắt đầu đau nhức.
"Hệ toạ độ không gian Descartes*….." Năm hai cấp
ba anh đã thôi học rồi, sau này cũng không còn chạm vào quyển sách giáo khoa
nữa nhưng vẫn cứ cắn răng nghiêm túc nghe hết một tiết toán.
*Hệ
toạ độ Descartes được sử dụng rộng rãi trong lĩnh vực toán học, thiết kế đồ họa
và một số ứng dụng để xác định vị trí của một ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).