Chu Xung Thiên đẩy Chu Phong Thanh vào thang máy, bây giờ là giờ làm việc nên ít ai xuất hiện ở đây.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có một người đàn ông cả thân vest, khuôn mặt bình thường không mấy nổi bật nhưng đôi mắt sắc bén kia Chu Phong Thanh không thể lầm đi đâu được.
Là người đưa Phó Phong Niên rời đi.
Anh ta bước ra khỏi thang máy ánh mắt bắn về phía Chu Phong Thanh, Chu Phong Thanh không sợ hãi, gương mặt xinh đẹp lộ ra chút khí chất cao ngạo từ trong xương tủy, nhìn thẳng vào đối phương, nở nụ cười đầy khiêu khích.
Người đàn ông rời đi ở góc độ không ai chú ý, anh mím môi cười nhẹ, cô gái nhỏ đó đáng yêu thật.
Nếu Chu Phong Thanh nghe thấy ý nghĩ này trong đầu thì cô sẽ móc mắt anh ra.
Chu Xung Thiên và Chu Phong Thanh đi vào thang máy, Chu Xung Thiên bấm vào tầng cao nhất, thang máy này thiết kế theo kiểu trong suốt, từ bên trong nhìn ra có cảm giác quan sát tất cả mọi hoạt động, cũng rất đẹp, Chu Phong Thanh cảm khái, cô cũng muốn một chiếc như vậy.
Không tới một phút thang máy đã mở cửa ra, Chu Xung Thiên cùng em gái bước ra ngoài, anh đâu còn cái vẻ thiếu gia cợt nhả ngốc nghếch, bộ dạng điềm tĩnh, hòa ái nhưng vẫn lộ ra chút kiêu ngạo của các công tử nhà thế gia vẫn thường có.
Nhân viên đang chạy deadline ngập mặt nhưng vẫn để ý, nhị thiếu gia đến công ty là chuyện bình thường ở huyện, nhị thiếu gia đến là đánh một trận với đại thiếu gia, tất nhiên luôn đại thiếu gia thắng.
Nhưng hôm nay nhị thiếu dắt thêm một người nữa đến, là một cô gái xinh đẹp a, không lẽ là bạn gái?
Bao nhiêu con mắt tò mò hướng về phía Chu Phong Thanh, cô tùy ý đón nhận những con mắt đó, điềm nhiên như không có gì.
Gọi Chu Phong Thanh là chim hoàng yến cũng không sai, sức khỏe Chu Phong Thanh ốm yếu, mọi người trong giới chỉ biết Chu gia có một đứa con gái, chưa từng thấy mặt của cô, Nguyên chủ cũng không để lộ thân phận ở trường học, với tính cách này của nguyên chủ chắc gặp không ít bất lợi.
Phòng làm việc Tổng giám đốc
Chu Nhất Phi nghe thấy tiếng có người bước vào, cũng vẫn chăm chú làm việc không ngẩng đầu lên, nghe thấy người bước vào không nói gì anh thấy hơi kì lạ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Chu Nhất Phi hơi sửng sốt anh tưởng là thư kí Trần tới báo cáo, anh bỏ cây bút trong tay đứng lên tiến về phía hai người đang đứng, rất tự nhiên xoa đầu em gái
" Đến rồi sao"
" Chào, anh cả " Chu Phong Thanh vẫn lễ phép chào hỏi.
Chu Nhất Phi giành xe lăn từ tay Chu Xung Thiên, đẩy em gái về phía bàn trà, trên bàn đủ loại bánh ngọt được bày sẵn, ánh mắt Chu Phong Thanh sáng lên, mùi thơm trứng sữa bay vào mũi cô.
Chu Xung Thiên đứng y nguyên hai tay vẫn giữ nguyên tư thế đẩy xe lăn, anh trai thế mà lại không có ánh mắt cho anh, bệnh cuồng em gái của đại thiếu gia họ Chu còn nặng hơn anh, đáng giận !
Chu Xung Thiên đi đến chỗ bàn trà, tự nhiên ngồi xuống lấy ấm trà rót cho mình một cốc, nhìn qua em gái được Chu Nhất Phi rót nước đút bánh, còn chuẩn bị cả khăn lau miệng, khóe môi Chu Xung Thiên giật giật vài cái.
"A Phong, em tự ăn được không, anh nói chuyện với Thiên Thiên một lát "
Chu Phong Thanh đang nhai bánh ngoan ngoãn gật gật cái đầu nhỏ.
Cô không quan tâm nội dung hai anh trai nói chuyện là gì, chuyên tâm ăn bánh trong đầu nghĩ tới một số việc, hình ảnh đôi mắt của người đàn ông kia hiện trong đầu cô, theo cô nhớ tối hôm đó gương mặt của người đàn ông kia khác với người hôm nay cô gặp.
Chẳng lẽ cô nhìn nhầm, Chu Phong Thanh nhanh chóng lắc đầu phủ định, cô không nghi ngờ khả năng của chính mình cho lắm, đêm đó khá tối chỉ có chút ánh sáng từ ngoài vào và ánh sáng ở hàng lang bệnh viện.
Cô không nhìn rõ mặt nhưng ánh sáng mờ mịt phác họa đường nét trên mặt anh ta, cho dù thế nào thì cũng được xếp vô hàng mỹ nam.
Biến đổi thân phận sao ? Mặt nạ da người ?
Trong mắt cô hiện lên chút hứng thú, nụ cười trên môi càng cong hơn, nếu gặp lại lần nữa cô muốn xem xem rốt cuộc là duyên phận hay là cố ý đây.
" Phong Phong, em làm gì mà cười tủm tỉm thế " Chu Xung Thiên thấy kì quái, trước khi gặp tai nạn em gái anh không thích cười, người khác cảm thấy Chu Phong Thanh là một mỹ nữ im lặng, trầm tĩnh, khí chất trên người dễ chịu.
Em gái sau khi tỉnh lại thì vẫn ít nói, ít cười nhưng khí thế của Chu Phong Thanh rất lạnh lùng, nhất là đôi mắt tĩnh mịch không chút cảm xúc.
Chu Phong Thanh cười trông cũng rất kì quái, cứ như mấy ả phù thủy trong truyện sắp làm việc ác.
Chu Phong Thanh hoàn hồn, thu lại nụ cười âm hiểm của mình :" Sắp đi học lại, em thấy vui thôi ".
Chu Xung Thiên hơi nghi ngờ cợt nhả nói :" Anh không biết em là một người yêu học tập như vậy"
Chu Phong Thanh và Chu Xung Thiên là anh em sinh đôi, đúng ra bây giờ cô đã tốt nghiệp nhưng sức khỏe không cho phép, cô phải học muộn tận một năm, cô già hơn các bạn học, tuyệt đối không thể thua kém.
Chu Phong Thanh không nói gì điềm nhiên nếm hương vị thơm ngon trước mặt.
.