Quả thật Bùi An bảo nàng đi tắm cũng không có ý gì khác, lúc này gặp nàng đã đỏ mặt tía tai, cũng không khó đoán ra trong đầu nàng đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt hai người lại gặp nhau, ý tứ hàm xúc trong đó, trong lòng hiểu rõ ràng.
Chuyện động phòng sắp xảy ra, đột nhiên bị làm rõ thành ra có vài phần xấu hổ, tâm tư vốn vững vàng, bị nàng vô tình trêu chọc một cái, tâm thần lại lắc lư.
Bùi An nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu hổ trước mặt, nói, “Nàng đi trước đi, đồ đạc bên trong đã chuẩn bị xong.
Hôm nay mỗi một vật bày biện trong tân phòng này, đều là tổ mẫu, lão nhân gia tự mình bố trí.”
Hơn một tháng trước, cũng không biết tổ mẫu nghe được từ đâu chuyện Vân Nương thích hoa lê, nên bà đã nhờ hắn, bảo hắn ra ngoài tìm cửa hàng hoa, mua một ít cánh hoa khô.
Mùa xuân trong thành Lâm An có một trận mưa lớn liên tục hơn nửa tháng, cây lê đến lá cũng bị mưa dập cho tơi tả, nói gì đến hoa, cuối cùng vẫn là Vệ Minh đi qua phủ Giang Lăng mua về cho bà.
Bùi An sợ nàng lại xấu hổ, xoay người chủ động tránh đi, định ra ngoài ngồi một chút, để lại không gian cho nàng, mới đi được hai bước, phía sau là một tiếng, “Lang quân.”
Ngày xưa khi gọi hắn là Bùi công tử, hắn cũng không nghe ra nàng có gì không đúng, hôm nay một tiếng lang quân đột nhiên cảm động lòng người, rung động đến tâm can.
Con ngươi Bùi An chợt lóe, xoay người lịa, Vân Nương đã đứng ở trước giường, nói: “Hợp, rượu hợp cẩn.”
Hai người không uống rượu, nghi thức không đầy đủ.
Không đủ nghi thức, sẽ không may mắn.
Bùi An hôm nay uống chung hai chén rượu, một chén kính ngoại viện, nơi dân chúng Lâm An tham gia náo nhiệt, một chén khác là cùng một đám người Ngự Sử đài.
Tửu lượng tạm được, nhưng bình thường hắn rất ít cùng người khác uống rượu.
Rượu hợp cẩn thì khác, phu thê cùng uống, ngụ ý đồng cam cộng khổ, hoạn nạn cùng chia sẻ.
Tương lai có thể cũng sẽ có những khó khăn như thế, được nàng nhắc nhở, Bùi An lại xoay trở lại, cũng không gọi người tới hầu hạ, tự mình nhấc bầu rượu trên bàn lên, rót đầy hai ly.
Vân Nương đã đi tới, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn, phượng quan trên đầu phát ra tiếng chuông nhẹ nhàng.
Bùi An cầm lấy một ly rượu, nghiêng người đưa cho nàng trước, sau đó bưng một ly khác lên, mũi chân xoay qua, đối diện với nàng.
Mình từng là một tiểu cô nương, lúc còn ngây thơ Vân Nương từng nghe người lớn nói một ít ca dao, biết rượu hợp cẩn thành thân cần giao tay để uống.
Hai người lúc này còn mặc hỉ phục, cổ tay áo vừa rộng vừa dài, Vân Nương thử giơ tay lên phía trước, ống tay áo bị dắt lại, đang không biết nên khoa tay múa chân như thế nào, Bùi An nói, “Nàng uống trước đi.”
Vân Nương ngây ra một chút.
Không, không giao tay sao……
Tuy có nghi ngờ, Vân Nương vẫn làm theo, chén rượu nâng lên, vừa chạm môi, người đối diện lại đột nhiên tiến về phía nàng, cánh tay nàng đang cong lên. người kia dễ dàng xuyên qua khuỷu tay.
Trong chớp mắt, ống tay áo đỏ rực của hai người lập tức quấn quanh nhau.
Khoảng cách đột nhiên kéo gần lại, tiếng lòng Vân Nương nhảy dựng, còn chưa phục hồi tinh thần lại, Bùi An đã nghênh đón ly rượu trong tay hắn.
Hắn vừa động, cánh tay Vân Nương rốt cuộc vẫn bị kéo vào trong ly rượu.
Nước rượu lay động, nhanh chóng đến gần, cúi đầu câu xuống.
Rượu trong chén vào cổ họng, phượng quan và ngọc quan của hai người chạm vào nhau.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tôi Coi Các Người Như Anh Em2.
Chú Nhỏ3.
Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người4.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ=====================================
Trong bầu rượu kia là rượu trái cây đã chuẩn bị từ trước, không dễ say, vì uống rượu chỉ là nghi thức. Uống xong, mùi vị gì hai người cũng không chú ý thưởng thức, trong cảm quan chỉ có hơi thở của nhau sát gần, cùng tiếng kêu leng keng của phượng và ngọc quan chạm nhau chưa tan.
Đáy lòng cũng đồng thời trào ra một vòng ý thức mơ hồ, từ nay về sau, người trước mặt này, chính là người bầu bạn với mình cả đời.
Bọn họ đã là phu thê.
Rung động kỳ diệu trong lòng, Vân Nương bất giác lại đỏ mặt, lùi về sau một bước. Bùi An cũng kịp thời rút tay; “Nàng đi trước đi.”
Buông chén rượu, Bùi An đi ra ngoài.
Rượu qua họng, dần dần nóng lên, vừa rồi cúi người, hắn chỉ ngửi thấy mùi hương nữ nhân, mùi hương nồng nàn xộc vào mũi, muốn thở cũng không ra, nhưng hắn lại không hề cảm thấy khó chịu.
Thậm chí còn khá dễ chịu.
Bùi An giơ tay kéo cổ áo trong, thuận khí, hắn quả thật còn chưa từng chạm vào nữ nhân……
Đồng Nghĩa vẫn canh giữ ở bên ngoài, vốn tưởng rằng tối nay bên trong nhiều người hầu hạ, không có chuyện của mình, đột nhiên nghe được tiếng cửa phòng phía sau, vội vàng quay đầu, sau khi nhìn thấy Bùi An, thần sắc sửng sốt, “Chủ, chủ tử, làm sao vậy……”
Hôm nay chính là đêm tân hôn, với, với tư sắc của phu nhân tư, chủ tử thật không thiệt thòi, nói không chừng còn chiếm tiện nghi đây……
Bùi An phân phó, “Ngươi đi chuẩn bị cho ta một bầu rượu.”
Say rượu nói thật, hắn phải thẩm vấn lại một lần.
Theo ý tứ của Minh Dương, Hình Phong còn chưa hết hy vọng, nàng đã gả cho mình, bái đường đã là phu nhân của mình, vả lại bây giờ còn đang tắm rửa thay quần áo trong phòng tân hôn của mình, Hình Phong hắn còn cố chấp nuôi hy vọng gì nữa.
Ở trong địa lao đi.
Đồng Nghĩa theo chủ tử bao nhiêu năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe hắn chủ động nói muốn uống rượu, trong lòng tự nhiên cũng hiểu là vì sao, năm đó Tam gia bất hạnh cũng ngã xuống trên bàn rượu.
Cho nên, từ đó về sau, chủ tử không chỉ không bao giờ say rượu, thậm chí ngụm rượu nhỏ cũng không uống.
Nhưng hôm nay là đêm tân hôn của hắn, lại nói tiếp, hình như chủ tử quả thật còn chưa từng tiếp xúc nữ nhân…… Lần đầu, khó tránh khỏi cập rập, tưởng là hắn muốn thêm can đảm, Đồng Nghĩa gật đầu, “Nô tài đi lấy ngay.”
Cả Quốc Công phủ chỉ có Bùi An và lão phu nhân, ngày thường chỉ có một người ở nhà, rất nhiều thời gian nhàn rỗi. Viện của Bùi An cũng không có biệt phòng. Chưa kể đến rượu, muốn rượu, vậy phải đến chỗ lão phu nhân hỏi.
Người trong phủ đang bận rộn, yến tiệc vừa kết thúc, đều đang dọn dẹp tàn cuộc, Đồng Nghĩa vốn là muốn lấy một bình trong tiệc rượu, nhưng nhất thời không tìm được người rảnh rỗi.
Vừa quay đầu lại, vừa vặn gặp nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, vội vàng kéo qua, “Giúp ta nhìn xem, còn dư bình rượu nào không.”
Bình Nhi sửng sốt, “Rượu hợp cẩn không phải đã sớm chuẩn bị xong ở trong tân phòng rồi sao?”
“Không phải rượu trái cây, rượu mạnh một chút, rươuj chiêu đãi tân khách ấy, còn không?”
Bình Nhi lắc đầu, “Hết rồi, hôm nay dân chúng Lâm An đều đến đây, mấy chục vò ở hậu viện thấy đáy không nói, còn chưa đủ……”
Đồng Nghĩa lập tức nói, “Chủ tử muốn, ngươi bảo quản gia đi mua một vò đi.”
Bình Nhi ngẩn ra, “Chủ tử muốn? Vậy nô tỳ đi hỏi lão phu nhân, đoán chừng trong phòng lão phu nhân còn thừa.”
“Được, nhanh lên.”
Hai người cùng đến sân của lão phu nhân, Bình nhi đi vào tìm lão phu nhân, Đồng Nghĩa ở bên ngoài chờ.
Bùi lão phu nhân mới vừa sai nha hoàn đi tân phòng trải giường thắp hương, nghe Bình nhi nói Thế tử gia muốn rượu, cũng ngẩn người.
Không phải hắn không uống rượu sao?
Sau khi hai người đính hôn, Bùi lão phu nhân cũng để tâm tất cả mọi chuyện, sớm đã tới chỗ y phủ hỏi qua, người ta nói lúc động phòng tốt nhất không nên uống rượu, nhỡ có hài tử sau này xương cốt đứa bé sẽ không tốt.
Bùi lão phu nhân cũng không hỏi tại sao hắn đòi rượu, xoay người qua nói với Phúc ma ma: “Đêm tân hôn mà uống rượu làm gì, ngươi đi vào phòng ta, có nước chanh mới ngâm, ngươi mang một bình sang cho nó….”
Phúc ma ma đáp một tiếng, đưa cả bình cho Đồng Nghĩa, sợ hắn chỉ muốn lấy rượu, cũng không nói cho hắn biết, chỉ nói, “Cứ đưa cho thế tử gia, rượu mạnh, uống ít thôi.”
Đồng Nghĩa không ngờ sẽ trực tiếp cho cả bình.
Nhưng cũng được.
Để ở trong viện, lần sau chủ tử muốn cũng đỡ phải đi.
Đồng Nghĩa ôm bình vội vàng chạy về, nửa đường đụng phải Thanh Ngọc đang nhìn xung quanh tìm đường.
Chủ tử mấy lần gặp mặt phu nhân, bên cạnh phu nhân đều có Thanh Ngọc đi theo, Đồng Nghĩa thấy người quen, lúc này nàng đi ra đây nhất định là có chuyện.
Đồng Nghĩa dừng bước, gọi nàng một tiếng, “Tiểu nương tử, phu nhân cần gì sao?”
Thanh Ngọc vừa quay đầu, nhìn thấy Đồng Nghĩa quen, thần sắc vui vẻ tiến lên hỏi, “Tiểu ca, tri phủ còn rượu không?”
Vừa rồi Vân Nương đi vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm nóng hôi hổi, hơi nước bốc lên, không chỉ không giảm căng thẳng trong lòng, ngược lại còn làm cho nàng càng ngày càng hoảng loạn.
Biết bên ngoài có người đang chờ, cũng không dám trì hoãn.
Mặc xong tẩm y, vừa đi ra đã thấy trong phòng có thêm vài nha hoàn trải giường, xông hương.
Ma ma vừa đốt hương xong, thấy người đi ra, cười tiến lên hỏi “Phu nhân lúc này còn chưa dùng cơm, thành thân chính là phải chịu đói bụng, phu nhân muốn ăn chút gì đó thì cứ việc nói, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị, lát nữa ngài và Thế tử gia từ từ dùng.”
Ngoại trừ lúc trời chưa sáng ăn nửa bát cháo, quả thật cả ngày cũng chưa ăn cơm. Vân Nương còn không biết tên nàng, lễ phép nói cám ơn, “Làm phiền ma ma.”
“Phu nhân không cần khách khí, lão phu nhân đặc biệt gọi nô tỳ tới hầu hạ phu nhân. Sau này phu nhân có gì cần, cứ việc nói, nô tỳ họ Phương.”
Vân Nương gọi nàng một tiếng, “Phương ma ma, gì cũng được, ta không kén ăn.”
Phương ma ma gật đầu nói, “Được, vậy nô tỳ sẽ lo liệu.”
Phương ma ma đi ra ngoài không lâu thì Bùi An đi vào, tóc Vân Nương còn chưa khô, Liên Dĩnh lấy khăn lau cho nàng, nàng vừa ngồi lên ghế tròn, phắt một cái đứng dậy.
Trong hai tháng này, ma ma Vương gia dạy nàng không ít quy củ, trong đó có một chuyện. Chính là từ nay về sau phải giúp phu quân của mình thay quần áo.
Xiêm y trên người Vân Nương đều là nha hoàn quý phủ chuẩn bị, trước mắt là mùa hạ, chuẩn bị có chút đơn bạc, dưới lụa đỏ, quần áo bên trong đều có thể nhìn thấy.
Vân Nương kiên trì đi về phía hắn, vừa đến trước mặt, miệng còn chưa nói, Bùi An nhìn thoáng qua chất liệu mỏng manh trên người nàng, đôi mắt kịp thời liếc sang chỗ khác, “Ta tự làm là được rồi.”
Nói xong, liền đi tịnh phòng.
Nha hoàn trong phòng đi chuẩn bị nước, Vân Nương nghe bên trong truyền ra động tĩnh thì ngồi ở đó im lặng, tim đập thình thịch không ngừng.
Qua một hồi, thật sự chịu không nổi.
Không được.
Nàng không thể cứ như vậy bị xấu hổ chết, trong phòng nha hoàn bận rộn xong đều lui xuống rồi, Vân Nương gọi Thanh Ngọc tới, “Ngươi đi xem một chút, có rượu không, nếu không, ngươi đi xin một bình.”
Hai người lát nữa cũng không thể không nhìn, say một chút cũng tốt, không lúng túng xấu hổ.
Thanh Ngọc sớm nhìn ra nàng đang hồi hộp, mặc dù từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên, còn chưa bao giờ thấy nàng uống rượu, nhưng dù sao cũng phải có lần đầu tiên, rượu có thể tăng thêm can đảm, quả thật không tồi.
Thanh Ngọc gật đầu đi ra ngoài, trên đường rẽ nhầm hướng, đi ngang qua chỗ ma ma đưa cơm, phủ Quốc công lại lớn, đi một đoạn lại bị lạc đường, đang muốn tìm người để hỏi đường, liền nghe thấy Đồng Nghĩa ở phía trước gọi nàng.
T
hanh Ngọc hỏi xong, thấy bình rượu trong lòng Đồng Nghĩa, ánh mắt lóe lên, “Rượu này tiểu ca có thể chia cho ta một bầu được không, phu nhân cũng muốn.”
Hai chủ tử đều muốn rượu, lại đụng phải nhau.
Đồng Nghĩa gật đầu, “Đương nhiên có thể.” Lập tức ôm bình, dẫn Thanh Ngọc về viện tìm bầu rượu.
Người hầu đều hiểu, hai chủ tử tuy đã là phu thê nhưng vẫn phải hầu hạ chủ tử của mình. Đồng Nghĩa rót ra hai bầu rượu, mỗi người bưng một bầu, một trước một sau, vào tân phòng.
Phương ma ma cũng mang thức ăn lên, lúc trước nghe lão phu nhân phân phó, đúng là không chuẩn bị rượu.
Vân Nương đã ngồi ở ghế tròn trước bàn chờ Bùi An đi ra, Thanh Ngọc đem bầu rượu qua đặt ở trước mặt nàng, lo lắng nàng lần đầu không biết rượu nồng tham lam uống nhiều, dặn dò: “Rượu mạnh, chủ tử chú ý một chút.”
Vân Nương gật đầu, “Ừ.”
Đồng Nghĩa đi theo vào, có Vân Nương ở đây, hắn không dám ngẩng đầu nhìn lung tung, đang muốn chôn đầu đi về phía trước, thấy Bùi An vừa lúc từ tịnh phòng tiến vào, xoay người đưa bầu rượu đến tay hắn, nghĩ tới lời dặn dò của Phúc ma ma, nói, “Chủ tử, rượu mạnh, uống ít thôi. ”
Bùi An tắm rửa xong, cũng thay một thân tẩm y.
Cùng là màu đỏ tươi, một lớp tơ tằm mỏng bọc trên bộ xương cao gầy của hắn, vai rộng eo hẹp, tóc vẫn còn ướt, không có vấn tóc, tùy tiện xõa trên vai, đáp lại, “Ừ.”
Bùi An vừa ra, Thanh Ngọc Liên Dĩnh cũng nháy mắt, theo sau lui ra.
Bùi An cầm bầu rượu ngồi đối diện Vân Nương.
Trong phòng chỉ còn lại hai người yên lặng dùng cơm, Vân Nương nhìn chằm chằm vào chén, không dám nhìn lung tung nữa, liếc mắt một cái, trái tim nàng giống như một cái trống bỏi, không ngừng kêu vang.
Mình không được chọn, nha hoàn chỉ cho nàng một bộ đồ như vậy, hắn, hắn không mặc thêm một lớp áo nữa sao…
Bộ dáng của hắn, rất làm cho người ta đỏ mặt.
“Không quen?” Bùi An thấy nàng chỉ vùi đầu móc chén cơm, đột nhiên hỏi nàng một câu, Vân Nương ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của hắn.
Tắm rửa xong, mái tóc hắn còn ướt, bên mặt dường như còn dính nước, làn da trắng, đường nét cũng càng lúc càng rõ ràng.
Vân Nương lấy lại tinh thần, bối rối dời tầm mắt, đáp, “Thói quen, ta không kén, cái gì cũng ăn.” Nói xong, liền nhấc bầu rượu trong tay lên.
Mặc dù nàng không biết uống rượu, nhưng ít nhất có một người say rượu, so với hai người cùng tỉnh táo thì vẫn thoải mái hơn nhiều.
Bùi An nhìn nàng rót chén rượu đầy, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt hắn, “Lang quân, uống một ly không? ”
Bùi An:…
Được rồi, hai người đến với nhau đi.
Lễ qua lại, Bùi An cũng rót một chén, đẩy tới trước mặt nàng, “Nàng cũng uống một ly. ”
Vân Nương chưa từng thử qua rượu, chén rượu trái cây lúc nãy kia hương vị thanh ngọt không có chút mùi rượu nào, vào miệng cũng rất tốt, thấy bầu rượu là Đồng Nghĩa vừa mới mang vào, còn tưởng rằng giống như rượu mạnh của Thanh Ngọc.
Sau khi vào cổ họng, lại có chút lạ lạ.
Hơi chua, hơi nhạt. Không giống như thanh ngọc nói với nàng, không phải rượu mạnh.
Bùi An cũng phát hiện ra, vốn tưởng nàng cố ý chuẩn bị một bình rượu mạnh, cũng không nghĩ tới hương vị nhạt nhẽo như thế…
Cũng tốt, hắn tỉnh táo là tốt nhất.
Trong lòng hai người đều có tính toán, ngay cả sau khi uống dăm ba chén, đều âm thầm để ý sắc mặt của đối phương.
Bùi An nhìn qua, mái tóc đen của nàng đã khô phân nửa, Như mực chảy loang lổ trước ngực, ngũ quan tinh xảo, nước da thanh tú như ngọc, hai bên gò má rõ ràng ửng hồng, ánh mắt tựa hồ không còn trong trẻo như trước, mà là có chút mơ hồ...
Chắc là say.
Năm chén rượu mạnh xuống cổ họng, đừng nói là nàng, là mình mình cũng sẽ say.
Đũa Bùi An vươn ra, gắp một miếng ngó sen đặt ở trong bát nàng, nhẹ nhàng hỏi, “Trước đây, rất ít uống rượu sao?”
Vân Nương nhìn miếng ngó sen trong bát mình, mờ mịt ngẩng đầu.
Nhìn thấy sắc mặt hắn rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều so với lúc nãy, thậm chí có vài phần hoảng hốt, trong lòng Vân Nương nhất thời cũng nắm chắc, vừa rồi Thanh Ngọc nói trong bình là rượu mạnh, năm chén vào bụng, nhất định là say rồi.
Say là tốt rồi, tinh thần nàng sụp đổ một buổi tối, lúc này mới chậm khôi phục, “Đa tạ lang quân, ta trước đây chưa từng uống rượu.”
Khó trách.
Bùi An lại thăm dò nàng, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, hỏi “Nàng, lúc trước ở một mình trong viện, chưa từng buồn bực gì sao”
Nếu không say, hắn nhất định sẽ không hỏi nàng vấn đề như vậy. Cuối cùng cũng hàn huyên được với nhau, Vân Nương gật đầu, “Buồn chứ, nhưng có cách nào đâu, không ra được, chỉ có thể tự mình chịu đựng.”
“Chưa từng một lần ra ngoài? “Bùi An lại hỏi,” Năm năm, ngoại trừ trong viện, chưa từng thấy người bên ngoài sao?”
Không nghĩ hắn sẽ đào sâu câu chuyện, Vân Nương sửng sốt một chút, nói thật, “Có, đại tỷ tỷ nhị tỷ tỷ, còn có tứ muội muội, rảnh rỗi đều sẽ trèo tường vào, kể cho ta một ít chuyện thú vị bên ngoài.”
Đại tỷ tỷ thỉnh thoảng còn mang cho nàng kẹo đường Lâm An.
“Nàng không trèo tường?”
Vân Nương:…
Vân Nương giật mình, nhìn về phía hắn, mu bàn tay Bùi An chống cằm, thần sắc thả lỏng, cũng không tránh ánh mắt của nàng.
Bộ dáng lười nhác nhìn thế nào cũng không thấy giống như là đang tỉnh táo.
Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ nên trả lời như thế nào, mặc dù nàng chưa uống rượu bao gờ nhưng cũng nghe nói qua, có người say ngày hôm sau sẽ không nhớ rõ những gì đã xảy ra, nhưng có người tỉnh rồi cái gì cũng nhớ rõ ràng.
“Trèo rồi. “Vân Nương không muốn nói dối.
“Đi tìm ai?”
Vân Nương lại sửng sốt, lúc này Bùi An không nhìn nàng, nhấc bầu rượu lên, rót thêm và ly trước mặt nàng, ánh nến đột nhiên lóe lên, Bùi An không nhìn
rõ, rượu rơi ra ngoài mất hai giọt.
Vân Nương nhìn kỹ, tâm phòng bị lại thả lỏng, hồi đáp, “Đi tìm ông ngoại.”
Ông ngoại nàng, Cố thị?
Cố thị cũng là một nhà võ tướng, vả lại kết cục cũng không tốt lắm, hiện giờ đã lặng im kín tiếng, sau một hồi đại chiến, hai công tử gia trong nhà đến nay cũng không rõ tung tích.
Bùi An:… Hắn hỏi không phải cái này, sợ nàng lại chuyển đề tài, hắn hỏi thẳng, “Năm năm ngoại trừ tỷ muội Vương gia, nàng không tiếp xúc với ai khác sao?”
Có đấy.
Hình Phong.
Lúc này nàng tựa hồ cũng hiểu được hắn muốn hỏi nàng cái gì, nhất thời lại có chút buồn bực, có thể say còn nhớ thương, nhất định là để ý.
Quá khứ của nàng và Hình Phong, hắn hẳn là ít nhiều đã nghe nói qua, hai người chỉ còn thiếu chính thức đính hôn, muốn nói không có gì, cũng không có khả năng.
Tựa như nàng cùng Tiêu nương tử, hai người đều giống nhau.
Ngày ấy hắn thẳng thắn với nàng chuyện của hắn và Tiêu nương tử, hiện giờ nàng đã gả cho hắn, nàng cũng không có gì phải giấu giếm, gật đầu nói, “Có, ta đã gặp Hình Phong.”
Đầu ngón tay Bùi Phong đặt trên bàn khẽ động.
Vân Nương chủ động nói, “Khi đó không ai nói chuyện với ta, ta và hắn từ nhỏ đã quen nhau, lại chỉ cách một cái tường viện, buồn bực đến phát hoảng, nghe hắn tán gẫu về thế giới bên ngoài cũng cảm thấy bản thân mình như đang ở ngoài, hắn nói trân châu Nam Hải to như miệng bát, còn có Giang Nam một năm bốn mùa như xuân, ngay cả đến mùa đông lá cây cũng xanh mượt không rụng, còn nói người nơi đó cả đời chưa từng thấy tuyết. Nghĩ lại lại thấy ta may hơn họ, ít nhất khi bé còn đắp người tuyết. Người trong thiên hạ này kỳ thật đều bị nhốt trong phòng giam, chẳng qua phòng của ta là cái viện kia, hơi nhỏ một chút…”
Bùi An nghe xong, mí mắt liền bắt đầu nhảy.
Trân châu to như miệng bát, trong phòng hắn có, không có gì tò mò, bốn mùa như xuân thì có gì tốt, ẩm ướt, dễ bị phong thấp……
Hăn nhìn nàng nghiên cứu, nàng cũng đang nhìn về phía hắn, con ngươi ngưng tụ như vũng nước, sắc mặt so với vừa rồi còn đỏ hơn vài phần, chân thành nói, “Ta biết, lang quân không thích truy cứu quá khứ……”
Bùi An:…
Cũng không hẳn
“Nhưng trước đó, ta cho rằng tương lai sẽ gả cho Hình Phong, nên mới gần gũi hắn, nhưng bây giờ ta đã gả cho lang quân, lang quân chính là người ta muốn đi theo suốt đời, sau này nếu ta muốn xem trân châu, muốn đi Giang Nam, lang quân của ta sẽ đưa ta đi.”
Nàng nói xong, đôi mắt ngượng ngùng né tránh, cúi đầu thấp giọng nói, “Sau này, ta, ta cũng chỉ niệm một mình lang quân.”
Thân phận “gian thần” như hắn, sau khi tỉnh rượu không thể nào quên hết mọi chuyện được.
Nàng thừa dịp hắn say mà thổ lộ, cũng hy vọng hắn có thể an tâm.
Trong phòng thoáng cái an tĩnh lại, khói xanh trong lư hương lượn lờ bay lên, không ngừng chui vào chóp mũi hai người, Bùi An lại uống rượu, đột nhiên, có vài phần men say.
Trong bình của nàng là rượu trái cây?
Thấy hắn hồi lâu cũng không lên tiếng, Vân Nương có chút thấp thỏm, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hắn, làm sáng tỏ, “Ngoại trừ nói chuyện phiếm, ta chưa từng tiếp xúc thân mật với Hình Phong.”
Nắm tay, hẳn là không tính nhỉ.
Nàng không đứng vững, Hình Phong đỡ nàng một cái, nắm tay ấy chính là khi còn bé không hiểu chuyện, nắm tay chơi đùa với gia đình. Chi tiết kiểu này hoàn toàn không cần phải lấy ra nói.
Nàng chờ phản ứng của hắn, thật lâu sau, thấy hắn gật đầu, “Ừ.”
Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thêm rượu cho hắn, thêm rượu xong, đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng.
Ngọc bội!
Nàng phải lấy lại nó.
Hắn say rồi, đúng là thời điểm tốt để nói chuyện.
“Còn có một chuyện.”
Bùi An nhìn về phía nàng.
Vân Nương đặt bầu rượu xuống, nhẹ giọng nói, “Ngọc bội kia.”
Bùi An:…
Say rồi rốt cuộc cũng chịu nói.
“Hôm đó ở bến đò, ngọc bội ta tặng cho lang quân, là mẫu thân ta để lại cho ta, lúc trước bởi vì có hôn ước miệng với Hình công tử, ta mới dùng cái này làm tín vật đưa cho hắn, sau đó hôn sự không thành, ta đã đòi lại.”
Muốn nói bị trả lại nhưng lại thấy thế thì quá mất mặt, dù sao cũng giống nhau.
Vân Nương tiếp tục nói, “Ngày đó thấy lang quân đột nhiên tặng ngọc cho ta, ta cũng không tiện cầm đồ của lang quân, vừa vặn mang theo trên người miếng ngọc bội kia, nhất thời sốt ruột nên mới tặng cho lang quân, ta biết lang quân lòng dạ rộng lượng, nhất định sẽ không để ý những thứ này, nhưng…… Ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút không ổn, đồ đã từng tặng người khác, ta không nên đưa cho lang quân, lang quân đưa nó cho ta, ngày khác ta sẽ tặng lại cho chàng, được không?”
Bùi An:…
Có ý gì, đưa đồ cũ không nói, giờ còn phải trả lại?