Sau khi lễ xong, tân lang tự mình đưa tân nương tử đến phòng cưới.
Vân Nương cầm lụa đỏ trong tay, không nhìn thấy đường, chỉ biết mỗi lần bước lên bậc thang sẽ tự có bà mối bên cạnh nhắc nhở.
Cũng không nhớ rõ mình rẽ bao nhiêu hành lang dài, chỉ cảm giác mình đi rất lâu, người phía trước cuối cùng cũng dừng lại.
Bà mối rút lụa đỏ từ trong tay nàng, nhắc nhở nàng bước qua ngạch cửa, nàng đang muốn nâng chân, người bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Ta đi tiền viện, nàng mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước, không phải đợi ta.”
Vân Nương biết lời này của hắn là đang nói với mình, khách nhân hôm nay tới hẳn là không phải ít, vội vàng gật đầu, “Ừ.”
Tân nương tử vào phòng, mấy bà mối đi theo cũng đồng loạt tản đi, Thanh Ngọc đỡ nàng ngồi ở trên giường cưới.
Hôm nay ầm ĩ một ngày, lỗ tai đã nghe thành quen, hiện giờ cửa phòng vừa đóng lại, ồn ào bị ngăn ở bên ngoài, đặc biệt an tĩnh.
Trong phòng tựa hồ không có ai, chỉ có Thanh Ngọc và Liên Dĩnh nàng mang đến.
Thanh Ngọc đi đến trước bàn nhìn thoáng qua, thấy phía trên đặt một bình trà, thử sờ một chút, vẫn còn ấm, mừng rỡ nói, “Chủ tử, nếu không cứ vén khăn voan lên, uống cốc nước trước đi.”
Dù sao cô gia đã lên tiếng.
Từ sáng sớm sau khi nàng tô son, một giọt nước cũng chưa đựơc uống, Vân Nương cũng khát, nhưng quy tắc không thể loạn, sợ bản thân không cẩn thận lật khăn voan rơi vào điềm xấu, nói một tiếng, “Thôi.”
Thanh Ngọc cũng không miễn cưỡng nữa, thừa dịp không có người, vội vàng đánh giá một vòng trong phòng.
Đến một nơi mới, hết thảy đều xa lạ, sợ lát nữa cô gia trở về nàng lại ngây ngốc mơ hồ không biết gì, nên trước tiên làm quen với trong phòng và vị trí đặt đồ đạc, “chủ tử, người không nhìn trước một chút sao, phòng này thật lớn, cũng gần bằng viện tử của chúng ta.”.
Vân Nương còn chưa trả lời nàng, Liên Dĩnh cũng tò mò đi theo một vòng, chui đầu vào tịnh thất phía sau, đứng ở cạnh cửa hô một tiếng, “Chủ tử, thùng tắm này thật lớn, đừng nói là một mình ngài, cho dù là cô gia đi vào, cũng sẽ không chật……” Nói xong, con ngươi lại sáng ngời, “Ở đây còn có cánh hoa khô, là hoa lê mà chủ tử thích”
“Không nghĩ lúc trước mưa lâu như vậy, còn có thể phơi ra hoa chất lượng như thế này, đợi lát nữa nô tỳ rắc xuống cho chủ tử, bảo đảm người tắm xong đi ra cả người đều thơm…”
Liên Dĩnh còn đang thao thao bất tuyệt, Vân Nương dưới khăn voan đã đỏ mặt tới mang tai.
Nghe Liên Dĩnh nói xong, Thanh Ngọc đột nhiên nhớ tới trước khi đi Trần ma ma dặn dò nàng, rón rén đi tới trước giường cưới, thấp giọng hỏi, “Chủ tử, ngài có thể không?
Làn sóng trên mặt Vân Nương còn chưa rút đi, không kịp phản ứng, “Cái gì?”
Khi Nhị phu nhân chết, bên người không thể lưu lại cho Vân Nương một ma ma, chỉ có hai tiểu nha đầu tuổi xấp xỉ, nuôi trong nhà từ nhỏ.
Truyện Khoa HuyễnBa đại cô nương chưa từng trải qua chuyện phòng the, tụ cùng một chỗ, nếu so sánh ra, Thanh Ngọc coi như hiểu biết hơn một chút, Liên Dĩnh phỏng chừng so với nàng còn đầu gỗ hơn.
Ngập ngừng một hồi, Thanh Ngọc bất chấp tất cả, “Ngài có thể hầu hạ cô gia không?”
Vân Nương ngồi trên giường căng thẳng.
Thanh Ngọc nhìn ra nàng lo lắng, trấn an nói, “không được cũng không cần sợ, tối hôm qua nô tỳ vốn mang tập tranh qua, thấy ngài ngủ không đành lòng đánh thức, hôm nay nô tỳ cố ý mang đến cho ngài, nếu không ngài tạm thời nước đến chân mới nhảy……”
“Không cần.” Vân Nương cuống quít ngắt lời.
Ban đêm nàng trùm chăn xem qua.
Tất cả đều là một vài bức tranh, đơn giản dễ hiểu.
Thanh Ngọc vẫn lo lắng, “Chủ tử, nô tỳ nghe ma ma nói hành lễ Chu công mới có thể tính là động phòng hoa chúc, đêm đầu nếu không thành, rất không may mắn, nếu ngài thật sự không hiểu, lát nữa cứ cởi sạch rồi lên giường nằm, hết thảy đều giao cho cô gia, cô gia nhất định sẽ…”
Vân Nương:”…”
–
Bùi An đang ở tiền viện chiêu đãi tân khách.
Hôm nay trong Quốc Công phủ có mấy cái viện đều bị người lấp đầy, từ quan triều đình đến phú thương trong thành, chỉ cần thượng phủ treo tiền lễ, Bùi An sẽ không cho người chặn lại.
Ghế quan viên ở bên trong.
Cả triều văn võ, không cần biết có từng có thù oán gì với hắn hay không, cơ hồ đều đã đến rồi, cho dù là không quen tác phong làm việc của Bùi An hắn, nhưng dịp vui này, cũng đều tạm thời gác thành kiến sang một bên.
Không đến, không phải là nói thẳng muốn gây khó dễ cho hắn sao?
Thời điểm này, ai cũng sẽ không để cho mình rơi xuống nước. Sau khi biết bên Tiêu hầu gia cũng đến, phần lớn trong lòng mọi người cũng có cảm giác được an ủi
Địa vị của hai nhà Bùi Tiêu trong triều rõ ràng đã không còn dung hợp nữa.
Tiêu Hầu gia không tới, phái Tiêu phu nhân ra mặt, cũng đủ để nói rõ, Tiêu Hầu gia hắn trong lòng kiêng kỵ đối với Bùi An.
Tiêu gia có thể tới, bọn họ có cái gì không thể tới.
Tục ngữ nói rất đúng, đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân, quan trường hôm nay cơ hồ đều chuyển đến tiệc rượu, mỗi người đều tươi cười chúc mừng, “Chúc mừng Bùi đại nhân. Hỉ kết liên lý, vĩnh kết đồng tâm.”
Bùi An cũng rất hiền hòa, nhất nhất nói cám ơn.
Nhưng rượu vào bụng, cũng không có mấy chén.
Có lão nhị Bùi gia làm gương, trong lòng mọi người tự có cân nhắc.
Không ai dám mở miệng ép thêm vài chén.
Bùi An bên này đang trò chuyện, Vệ Minh đột nhiên đi tới, ghé vào bên tai hắn nói, “Chủ tử, điện hạ đến rồi.”
Nam quốc ngoại trừ Minh Dương ra, điện hạ lớn nhất mới mười tuổi, chắc chắn không thể chạy tới Phủ Quốc Công. Bùi An thần sắc hơi sửng sốt một chút, cùng mọi người trước mặt nói một câu xin lỗi, đứng dậy đi ra tiền sảnh bên ngoài.
Minh Dương đang đứng trong sảnh, ngẩng đầu nhìn bức họa Bùi công gia treo trên tường. Bùi Hằng anh tuấn thần võ, người Bùi gia trông cũng không tệ.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến vào cửa, Minh Dương cũng không quay đầu lại, cười nói, “Cung hỉ Bùi đại nhân tân hôn.”
Bùi An đứng ở ngưỡng cửa, nhìn nàng, không đi vào trong nữa, khom người nói, “Điện ha nếu đã tới, sao không vào trong.”
“Hôm nay quý phủ quá náo nhiệt, nếu bổn cung đi vào, không phải cho Bùi đại nhân thêm phiền toái sao.”
Lời này cũng không sai, nàng mà đi, tàn cuộc chỉ sợ không dễ thu dọn.
Bùi An cũng không phủ nhận, trực tiếp hỏi, “Không biết điện hạ hôm nay đến thăm, có chuyện gì quan trọng?”
“Bổn cung ngoài tới xin một ly rượu mừng, còn có thể có chuyện gì? “Minh Dương nói xong mới xoay người lại, nhìn về phía Bùi An, cười cười, “Lại nói, Bùi đại nhân hôm nay có thể thành thân, còn phải cảm tạ bổn cung.”
Bùi An không biết mục đích của nàng là gì, không đáp.
“Thà phá mười tòa miếu không hủy một cuộc hôn, bổn cung mất đi thiên đức, vốn dĩ chia rẽ một đôi uyên ương, lấy ra đưa cho Bùi đại nhân, nhưng trăm triệu lần không ngờ lại có thể xứng đôi đến thế.” Minh Dương chậm rãi đi tới trước mặt Bùi An, nụ cười càng thêm tươi, “Các ngươi mỹ mãn rồi, đáng tiếc bổn cung không có mệnh tốt như vậy.”
Bùi An cười, “Điện hạ là vì Hình đại nhân mà đến?”
Minh Dương lắc đầu, “Điện hạ ta có thể chiếm được người, không chiếm được tâm.”
Nói xong, Minh Dương cũng bị lời này chọc cười, “Haha” một tiếng bật cười, “Đây là lời của Hình đại nhân si tình cứng đầu đã nói.”
Thấy thần sắc Bùi An rõ ràng ngưng trọng, ánh mắt Minh Dương xoay chuyển, tiếp tục nói, “Ngươi cho rằng hắn có thể bởi vì cái gì mà muốn chết, hắn còn yêu nàng lắm, lúc trước bổn cung lấy thân thế của tiểu nương tử, lấy an nguy của nàng uy hiếp hắn, hắn mới có thể đi vào khuôn khổ, hôm nay đoán chừng là chọc giận hắn rồi, hắn giậm chân mặc kệ, tạm thời đổi ý, là do bổn cung không tốt.” Minh Dương ngẩng đầu, nhìn về phía Bùi An tươi cười càng hơn, “Ngươi xem, bổn cung đã tạo nghiệt gì, kiếp sau nhất định sẽ gặp báo ứng……”
Minh Dương dừng một chút, lại hỏi, “Bùi đại nhân nói xem, có phải nên cảm thấy tạ ơn bổn cung không.”
Nói xong, trong phòng yên tĩnh một hồi.
Sau một lúc lâu, Bùi An mở miệng, “Điện hạ nói không sai, Bùi mỗ quả thật nên cảm tạ điện hạ, điện hạ có gì phân phó, cứ việc nói, Bùi mỗ sẽ làm hết sức.”
Minh Dương có một tia ngoài ý muốn, đột nhiên nảy sinh tò mò, “Tình yêu đích thực sao?”
Thấy Bùi An sắc mặt có chút không kiên nhẫn, Minh Dương tự biết thức thời, “Cũng không phải cái gì to tát, bệ hạ muốn đưa bổn cung đi Bắc quốc hòa thân, đã định ngày rồi, ngày sau xuất phát, đường Nam quốc đi Bắc quốc giặc cướp liên tục xuất hiện, cũng không tốt.
Bổn cung sợ trên đường gặp bất trắc, lại nhìn trúng bản lĩnh của Bùi đại nhân. Ngươi có thể tự mình tiễn bổn cung một đoạn đường không.”
Nói xong lại nói, “Đúng rồi, những người trong địa lao kia cũng đến ngày lưu đày rồi. Phải không? Bệ hạ phỏng chừng cũng sẽ tìm tới Bùi đại nhân, đến lúc đó, bổn cung cũng không ngại cùng đi.”
–
Tiễn Minh Dương đi, sắc trời đã tối đen.
Bùi An không trở về tiệc rượu, trực tiếp đi hậu viện, vừa tới trước sân đã thấy một đống người chờ để nháo động phòng.
Phủ Quốc Công chỉ còn lại hắn là mầm mống duy nhất, không có huynh đệ, dám thân cận cùng hắn làm loạn ngoại trừ Triệu Viêm bị vương phủ giam lại, không còn người thứ hai.
Nói nháo cũng không hẳn là nháo, một đám người chỉ vì muốn gây náo nhiệt nên mới đi theo hắn đến tận tân phòng.
Trong phòng tân hôn, chủ tớ ba người ngồi gần một canh giờ, cảm giác lo lắng cũng đã sớm tan đi, lúc sắp ngủ gật, đột nhiên nghe thấy tiếng bên ngoài truyền đến, thoáng cái tỉnh thần.
Thanh Ngọc là người đầu tiên kịp phản ứng, “Đến rồi” nàng từ trên ghế tròn đứng lên, “Tiểu thư, cô gia đã trở lại.”
Vân Nương cũng nghe được, đứng thẳng người.
Liên Dĩnh nhanh chóng đi mở cửa, tay còn chưa chạm vào cửa, cửa phòng đã bị bên ngoài đẩy ra, hỉ phục người phía trước đặc biệt bắt mắt, Liên Dĩnh vội vàng thi lễ, “Cô, cô gia.”
Bùi An bước vào, đột nhiên dừng lại, hướng về phía đám người sắp xông tới, nói: “Hôm nay tân nương mệt rồi, về hết đi.”
Lời này vừa nói ra, không ai dám đi tiếp, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi có chút mất mát.
Lâm An đệ nhất mỹ nhân, ai mà không muốn nhìn nàng mặc đồ cưới…
Bùi An cùng Đồng Nghĩa nháy mắt, Đồng Nghĩa lập tức móc tiền, “Đến đây Đến đây, mọi người vui mừng một chút.”
Mọi người lúc này mới lập tức giải tán.
Bùi An vào trong phòng, ngẩng đầu nhìn thấy nàng vẫn trùm khăn voan, ngồi trên giường cưới thì ngẩn người.
Không mệt à?
Thanh Ngọc đứng bên cạnh Vân Nương, thấy người đi vào, vội tránh sang một bên.
Hành lễ nói, “Cô gia.”
Bùi An gật đầu, đi về phía giường, Vân Nương không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân càng đi càng gần, nàng vừa mới còn cảm giác buồn ngủ, thoáng cái đã hết sạch.
Ánh mắt nhìn xuống, khẩn trương nhìn chằm chằm một mảnh đất nhỏ lộ ra phía dưới khăn voan.
Không có ai đến náo động phòng, Bùi An cũng không đi lấy gậy như ý trên bàn, trực tiếp đi tới trước giường, đưa tay vén khăn voan lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh trắng nõn của nàng.
Nàng như thế nào, hắn đã gặp qua, trong đầu cũng còn nhớ rõ, biết dung mạo của nàng sẽ không kém.
Bùi An nắm lấy góc khăn voan, lúc phất lên đụng phải một bên tai nàng, chỉ thấy một hạt trân châu trắng như tuyết đang chập chờn lắc lư cạnh cái cổ trắng noãn của nàng.
Bùi An vốn còn mang theo vài phần ánh mắt lơ đãng, không khỏi lắc theo hạt trân châu kia.
Lớp trang điểm trên mặt nàng cũng không dày, nhưng ngũ quan nàng tuyệt sắc, trang điểm nhẹ cũng có thể làm cho người ta nhìn đến mê đắm.
Lúc này ánh mắt nàng hơi buông xuống, mặt đỏ như đào, hàm chứa một đạo nữ nhi ngượng ngùng, trong ánh sáng mờ hồng, lại có một loại kiều mị lan tràn.
Dáng vẻ này, Bùi An chưa từng thấy qua.
Nửa ngày không thấy hắn phản ứng, Vân Nương thấp thỏm ngẩng đầu lên.
Bốn mắt đột nhiên nhìn nhau.
Một con ngươi hàm chứa khói, uyển chuyển như thanh dương.
Một đôi mắt sâu như sao rơi, mặt như quan ngọc.
Đáy mắt hai người cơ hồ đồng thời xẹt qua một tia kinh diễm, ngây ngốc nhìn nhau.
Lúc này, cũng không biết ai bị sắc đẹp của ai câu hồn, bất động thật lâu.
Đợi phản ứng lại, trên mặt hai người đều lộ ra một tia kinh ngạc xấu hổ, lại đồng thời cùng vội vàng liếc mắt.
Bùi An nhướng mày, che giấu sự thất thần vừa rồi, liếc mắt nhìn lướt qua ngọn nến đỏ to bằng năm ngón tay trên bàn, mở miệng nói, “Mệt mỏi cả ngày rồi, đi tắm trước đi.”
Hắn không nghĩ nàng sẽ ngồi ở đây một canh giờ chỉ để chờ hắn mở khăn, thành thân có bao nhiêu mệt mỏi, chính hắn hiểu rất rõ, nàng sợ là đã dậy từ nửa đêm hôm qua rồi.
Nói xong một hồi lâu, không thấy nàng có động tĩnh gì, Bùi An quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt hoảng hốt đỏ ửng
Thấy hắn nhìn qua, nàng giống như bị kinh hãi, hơi hơi xoay đầu, nuốt một ngụm nước bọt; nói, “Hay là, Lang quân đi trước đi?”
Thùng tắm tuy rằng đủ lớn, nhưng cũng không cần phải cùng nhau chen chúc, nàng chờ một chút cũng không sao